Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 128: Một thanh Linh khí dẫn tới huyết án.

Chương 128: Một thanh Linh khí dẫn tới huyết án.
"Về vấn đề sở hữu thanh Linh khí này, ta cảm thấy có thể phân chia trong vòng một năm! Lão đại, thực lực của ngươi mạnh nhất, thời gian sử dụng là nửa năm, nửa năm còn lại chia cho ba người chúng ta, mỗi người hai tháng..."
Lão nhị càng nói càng hưng phấn, cảm thấy phương án phân chia của mình vô cùng hợp lý. Vừa có thể đánh tan sự bất mãn của lão đại, mình cũng có thể sử dụng Linh khí một đoạn thời gian.
"Ừm, phương pháp này của ngươi không tệ, ta đồng ý." Trần Kiệt Thu gật đầu nói.
"Vậy các vị huynh đệ cảm thấy thế nào?" Lão nhị lại hỏi.
Lão tam, lão tứ tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Lão nhị lại mở miệng nói: "Đã như vậy, vậy chúng ta quyết định như thế đi. Có điều vì sợ sau này mọi người đổi ý, hay là chúng ta lập một cái lời thề thiên đạo... A!"
Lão nhị còn chưa nói xong, cả người đã bay ra ngoài.
Hắn trên không trung máu tươi cuồng phun, vô lực ngã xuống đất, đã chỉ có hít vào mà không có thở ra, hiển nhiên là không còn sống.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ, thậm chí lão tam và lão tứ còn chưa kịp phản ứng.
Trần Kiệt Thu không do dự, sau khi đánh lén xong lão nhị, sớm đã chuẩn bị xong công kích lập tức đánh về phía lão tam!
Một tia hàn mang hiện lên, tốc độ của lưỡi đao cực nhanh cắt đứt cánh tay lão tam.
Cũng may là lão tam phản ứng nhanh, thân thể thoáng cái né sang bên cạnh được một chút, nếu không lần này cả người hắn đã bị chém thành hai nửa!
"A!" Lão tam kêu thảm một tiếng, vội vàng vận chuyển nguyên lực, muốn ngăn vết thương đổ máu.
Lão tứ hoảng sợ nhìn xem Trần Kiệt Thu, nổi giận nói: "Lão đại, ngươi như vậy là ý gì?"
Ra tay đánh lén thành công, trong lòng Trần Kiệt Thu trở lên nhẹ nhõm.
Trong số Nam Lĩnh tứ kiệt, thực lực của lão tứ là kém cỏi nhất, chỉ mới Linh Dịch tầng một, đối phó không khó.
Hắn sợ nhất là lão nhị và lão tam liên thủ, vậy thì ít nhiều cũng có chút phiền toái.
Nếu như bên này bọn hắn đánh đến lưỡng bại câu thương, chẳng phải là tiểu tử bên cạnh được lợi rồi?
"Ha ha, không có ý gì cả, ý của ta... Chẳng lẽ lão tứ ngươi còn không biết?" Trần Kiệt Thu giống như cười mà không phải cười nói.
Lão tứ biến sắc, cắn răng nói: "Lão đại ngươi thật là ác độc! Bốn huynh đệ chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử đã mười năm rồi. Vậy mà ngươi vì một thanh Linh khí, lại xuống tay với huynh đệ sinh tử!"
Trần Kiệt Thu cười lạnh nói: "Huynh đệ sinh tử? Đừng cho là ông đây không biết mấy chuyện xấu xa của các ngươi! Mấy năm này cánh các ngươi cứng cáp rồi, nuốt riêng bao nhiêu chiến lợi phẩm? Lần nào ta không mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua? Mỗi lần gặp được cường địch, lão tứ ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ, là ai cản ở phía sau cho các ngươi? Hiện tại vất vả lắm mới gặp được một thanh Linh khí, vậy mà các ngươi còn muốn kiếm một chén canh với ông đây! Thanh Linh khí này, ở trên tay các ngươi có cái rắm tác dụng à?"
"Coi như thế, ngươi cũng không thể hạ sát thủ như thế chứ! Tình cảm các huynh đệ nhiều năm như vậy, chuyện gì không thể thương lượng?" Lão tứ vô cùng phẫn nộ chất vấn.
"Thương lượng cái rắm! Ông đây còn không biết tính nết mấy tên chó chết các người sao? Nếu là những thứ khác thì cũng thôi, nhưng đây chính là một thanh Linh khí đấy! Ngay cả lão quái Ngưng Tinh Cảnh cũng rất khó có được Linh khí! Các ngươi làm sao có thể trơ mắt nhìn một mình ta dùng? Cho nên, vẫn là giết sạch sẽ, thanh Linh khí này sẽ thuộc về Trần Kiệt Thu ta!" Trần Kiệt Thu càng nói càng kích động.
Sắc mặt lão tứ thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn hạ giọng, năn nỉ nói: "Đại ca, trong số bốn huynh đệ thực lực của ta yếu nhất, căn bản là không nghĩ tới có thể có một thanh Linh khí. Hiện tại nhị ca, tam ca một chết một bị thương, ta lại càng không có uy hiếp gì, có thể thả ta đi hay không? Ta sẽ lập lời thề thiên đạo, tuyệt đối không mang chuyện ngươi có được Linh khí nói ra!"
Lão tứ nói cực kỳ thành khẩn, dáng vẻ không tranh quyền thế, lại để Trần Kiệt Thu bình tĩnh lại.
Trầm mặc trong chốc lát, Trần Kiệt Thu gật đầu nói: "Được, lập thệ đi!"
Lão tứ nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội vàng cảm kích nói: "Cám ơn đại ca!"
Lão tứ cũng không do dự, trực tiếp đưa tay lên trời nói: "Ta nhân danh thiên đạo phát thệ, tuyệt đối không đem chuyện hôm nay đại ca thu hoạch được Linh khí tiết lộ ra ngoài, nếu không..."
Lời thề thiên đạo của lão tứ mới nói đến một nửa, dị biến lại phát sinh thêm lần nữa!
Đao của Trần Kiệt Thu nhanh như thiểm điện chém về phía lão tứ!
Lão tứ còn tưởng rằng lão đại thực sự buông tha cho hắn rồi, không nghĩ đến hắn lại lên cơn như thế, dường như đã có ý quyết giết từ trước?
Lão tứ không có chuẩn bị bất kỳ phòng ngự nào, bị đao kia xuyên qua trái tim...
Cho đến bây giờ, lão nhị và lão tứ đã chết, lão tam còn lại nửa cái mạng.
Vết đao có độc, nhiều nhất nửa ngày, lão tam chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Làm xong hết những chuyện này, Trần Kiệt Thu nhìn sang Diệp Viễn, cười nói: "Chúc mừng ngươi, châm ngòi ly gián thành công, bốn huynh đệ chúng ta, bây giờ chỉ còn lại một mình ta."
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: "Nam Lĩnh chó chết các ngươi thật đúng là huynh đệ tình thâm nha, thấy tình cảnh vừa rồi ta sắp cảm động đến suýt rơi lệ đấy."
Trần Kiệt Thu không thèm để ý đến châm chọc của Diệp Viễn, nói ra: "Ta còn tưởng rằng vừa rồi ngươi sẽ thừa dịp loạn mà chạy trốn, không ngờ ngươi nhịn được."
"Không phải ngươi vẫn luôn phòng bị ta sao? Nếu ta chạy trốn, ngươi lập tức có thể cho ta một kích, đúng hay không?" Diệp Viễn nói.
Trần Kiệt Thu hơi kinh ngạc nói: "Không ngờ tuy tiểu tử ngươi không có thực lực, nhưng mắt quan sát lại có chút cẩn thận, là một nhân tài. Có điều nếu không như thế, ngươi làm sao kích động được huynh đệ chúng ta tự giết lẫn nhau chứ."
Trần Kiệt Thu người này vô cùng âm hiểm giảo hoạt, ngay cả huynh đệ nhà mình đều tính toán, lại càng không cần phải nói đến Diệp Viễn.
Vừa rồi mặc dù hắn đang đối phó với ba người khác, lại vẫn luôn lưu tâm đến nhất cử nhất động của Diệp Viễn, chỉ cần Diệp Viễn dám khẽ động, tất nhiên hắn sẽ cho Diệp Viễn một kích lôi đình.
"Ha ha, nhận được khích lệ." Diệp Viễn cười nói.
Đã giải quyết ba người khác rồi, lúc này Trần Kiệt Thu cũng không sốt ruột, ngược lại còn có tâm tình hàn huyên với Diệp Viễn.
"Trông ngươi trẻ tuổi như vậy mà tu vi đã đến Nguyên Khí tầng chín, chỉ sợ địa vị trong Học Viện Đan Võ cũng không thấp nhỉ? Có điều một thiên tài như ngươi, hôm nay lại phải bỏ mạng ở chỗ này, thật đúng là để cho người ta tiếc nuối mà."
Ngoài miệng nói tiếc nuối, nhưng biểu lộ của Trần Kiệt Thu lại là vô cùng hưng phấn.
Đạt được một thanh Linh khí, còn bóp chết một thiên tài, nghĩ thế nào cũng là một chuyện rất kích thích.
Diệp Viễn nhìn Trần Kiệt Thu với ánh mắt thương hại, sau đó cười nói: "Nói ngươi là hầu tử tới để trêu chọc ta, tại sao ngươi không có một chút giác ngộ nào thế? Ừ, trông cậy vào một con khỉ có giác ngộ, giống như có chút không quá hiện thực. Cũng không biết ai cho ngươi tự tin, để ngươi cảm thấy nhất định có thể xử lý ta vậy."
Trần Kiệt Thu nghe xong sững sờ, chợt cười to nói: "Ha ha ha, thật sự là cười chết ta rồi, một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng chín, lại dám cuồng vọng như thế, thật đúng là điển hình của phái học viện mà! Ta biết học viên của học viện các ngươi đều rất lợi hại, có thể chiến đấu vượt cấp. Nếu như ngươi là võ giả Linh Dịch Cảnh, ta còn thực sự không dám nói chuyện với ngươi như thế, đáng tiếc... Ngươi chỉ là tên Nguyên Khí tầng chín."
Trần Kiệt Thu là Linh Dịch tầng ba, hắn thấy, đối phó một tên Nguyên Khí tầng chín còn không phải nghiền ép hoàn toàn hay sao?
Cho dù hắn có là một thiên tài.
Diệp Viễn lắc đầu thở dài: "Ngươi có biết tại sao ta muốn châm ngòi ly gián, để các ngươi tự giết lẫn nhau không? Ngươi cho rằng chỉ là vì ta muốn nhân cơ hội chạy trốn sao? Ngươi sai! Hoàn toàn sai!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất