Chương 129: Cửu Kiếm Thức của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm!
"Ồ? Sai rồi? Ta lại thật muốn nghe xem, ta sai thế nào nhỉ?"
Trần Kiệt Thu cảm thấy Diệp Viễn vô cùng khôi hài, một tên Nguyên Khí tầng chín hao tổn tâm cơ để huynh đệ bọn hắn tự giết lẫn nhau, không phải là vì chạy trốn, chẳng lẽ còn là vì giết sạch bọn hắn?
Mà sự thật, chính là như vậy!
"Thật ra khi bắt đầu lấy ra Thương Hoa Kiếm, ta chỉ là muốn thử xem tình cảm giữa huynh đệ các ngươi, không nghĩ tới kết quả để cho ta giật nảy cả mình, cực kỳ tốt. Bỏ ra nhiều công sức châm ngòi các ngươi như vậy, là bởi vì ta không có nắm chắc đồng thời giết chết cả bốn người các ngươi. Chuyện Linh khí, vẫn là càng ít người biết càng tốt." Diệp Viễn cười nói.
"Ha ha, thật sự là không biết trời cao đất rộng! Ý của ngươi là nói, chúng ta bốn người cộng lại, cũng không phải là đối thủ của ngươi sao?" Trần Kiệt Thu giống như là nghe một câu chuyện rất buồn cười.
Diệp Viễn gật đầu thừa nhận: "Không sai, đúng là như vậy."
"Thật sự là đồ không biết sống chết, ngươi cho rằng có một thanh Linh khí, thì có thể chiến đấu vượt qua một cái đại cảnh giới sao? Ta lại rất muốn thử xem, học viên thiên tài của Học Viện Đan Võ, đến cùng là có bản lĩnh thật sự, hay chỉ là tên ngu xuẩn mạnh miệng!" Trần Kiệt Thu cũng bị thái độ của Diệp Viễn chọc giận rồi.
Nhiều năm hành tẩu bên bờ sinh tử, thực lực của Trần Kiệt Thu vô cùng cường đại!
Không nói võ giả Nguyên Khí Cảnh, dù là trong đám Linh Dịch Cảnh tầng ba, hắn cũng thuộc về tầng lớp rất mạnh kia.
Đương nhiên, so với tầng lớp mạnh trong đám cao thủ võ bảng của Học Viện Đan Võ, vẫn là kém quá nhiều.
"Ha ha, yên tâm, ngươi lập tức sẽ thấy được."
Vừa mới nói xong, khí thế cả người Diệp Viễn biến đổi, tựa như biến thành một thanh kiếm sắc.
Dường như cảm nhận được kiếm ý phát ra từ trên người Diệp Viễn, Thương Hoa Kiếm trong tay Diệp Viễn càng chấn động lên!
Linh khí sở dĩ được xưng là Linh khí, cũng là bởi vì bọn chúng có linh tính.
Loại linh tính này không phải là nói bọn chúng sinh ra linh trí, mà là bọn chúng có thể sinh ra trình độ cộng mình nhất định với võ giả.
Loại cộng minh này có thể làm cho thực lực của võ giả tăng lên, chính vì vậy, Linh khí mới có thể càng cường đại hơn so với Bảo khí và Pháp khí!
Nhìn thấy biến hóa của Diệp Viễn, vẻ ung dung trên mặt Trần Kiệt Thu trong nháy mắt thu lại, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, chỉ là một tên Nguyên Khí tầng chín, vậy mà có thể phát ra kiếm ý cường đại như thế!
Rốt cuộc Trần Kiệt Thu đã hiểu, vì sao Diệp Viễn không vội chạy trốn.
Căn bản hắn cũng không cần chạy trốn!
Kiếm ý cường đại như thế, hoàn toàn chính xác có thực lực uy hiếp được hắn rồi.
"Đây là lần đầu tiên ta thi triển « Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Pháp », ngươi là người thứ nhất nhìn thấy nó, cảm thấy vinh hạnh chứ!" Diệp Viễn cầm kiếm chỉ Trần Kiệt Thu phía xa nói.
Trên Cửu Thiên Lộ, Diệp Viễn dung hợp hai loại kiếm ý « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết » cùng với « Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm » của mình, cũng đặt tên là « Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm ».
Mặc dù kiếm ý của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm cường đại, nhưng cũng cần kiếm chiêu đến thi triển.
Tầm mắt của Diệp Viễn cực cao, hắn hiểu đạo lý thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.
Cho nên hắn không nghĩ đến chuyện đi U Vân tông học tập kiếm pháp « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết », mà lựa chọn tự sáng tạo chiêu thức!
Tự sáng tạo chiêu thức cũng không phải chuyện dễ chơi như vậy, học tập đồ của người khác cũng đã rất rất khó, lại càng không cần phải nói tự mình sáng tạo ra.
Có thể tự sáng tạo chiêu thức, không có kẻ nào không phải là kỳ tài ngút trời.
Cũng chỉ có Diệp Viễn dám chơi như vậy.
Có điều bởi vì thời gian vội vàng, Diệp Viễn cũng mới chỉ hoàn thành hình thức ban đầu của chiêu kiếm thứ nhất.
"Hừ! Kiếm ý của ngươi có mạnh hơn nữa, nhưng không có nguyên lực chèo chống, thì có thể có uy lực lớn bao nhiêu? Ta cũng không tin, một tên Nguyên Khí tầng chín như ngươi, thật đúng là có thể giết ta!" Trần Kiệt Thu hừ lạnh nói.
"Ngũ Quỷ Tang Hồn Đao! Giết cho ta!"
Trần Kiệt Thu quyết định tiên hạ thủ vi cường, vừa ra tay chính là sát chiêu.
Ngũ Quỷ Tang Hồn Đao là tuyệt kỹ thành danh của Trần Kiệt Thu, hắn dùng môn võ kỹ này chiến đấu đã mười năm, có thể nói là đã dày công tôi luyện.
Chém ra một đao, lập tức có tiếng nghẹn ngào vang lên, như quỷ khóc sói tru, có hiệu quả nhiếp hồn đối với người bị công kích!
Thật ra môn võ kỹ này cực kỳ cường đại, võ giả bình thường không cẩn thận một chút sẽ trúng chiêu.
Đáng tiếc là, Trần Kiệt Thu lại đụng phải Diệp Viễn.
Sau khi Diệp Viễn lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước trên Cửu Thiên Lộ, loại nhiếp hồn này căn bản không có hiệu quả đối với hắn.
Mà lúc này, kiếm chiêu của Diệp Viễn cũng đã hoàn thành.
"« Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm Pháp » chiêu thức thứ nhất, Cửu Kiếm Thức!"
Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, vậy mà hóa thành chín thân ảnh!
Chín Diệp Viễn đồng thời xuất kiếm, tạo thành phát ra chín đạo kiếm mang màu xanh!
Chín đạo kiếm mang phát sau mà đến trước, bao phủ cả người Trần Kiệt Thu vào trong.
Trần Kiệt Thu giật nảy cả mình, làm sao còn nhớ được công kích Diệp Viễn, vội vàng rút đao phòng thủ.
"Keng keng keng..."
Tiếng sắt thép liên tiếp va chạm vang lên, Trần Kiệt Thu luống cuống tay chân, khó khăn lắm mới đỡ được chiêu kiếm này.
Trần Kiệt Thu quả nhiên không hổ là cường giả Linh Dịch tầng ba, chín đạo kiếm mang này là dùng Thương Hoa Kiếm phát ra, uy lực cực mạnh, hắn vậy mà đỡ được gần hết.
Thế nhưng, vẫn có một đạo kiếm mang xông phá vòng phòng ngự của hắn, không chút lưu tình xuyên thủng cánh tay trái của hắn!
"A!" Trần Kiệt Thu hét thảm một tiếng, thống khổ ôm lấy cánh tay trái.
Tay trái của hắn máu thịt lẫn lộn, hiển nhiên đã bị phế bỏ.
Trần Kiệt Thu lại không hổ là lão giang hồ, sau khi trúng chiêu không nói hai lời, lấy tốc độ cực nhanh lao đi phía xa, đúng là muốn chạy trốn.
Hiển nhiên, hắn đã xác định mình không phải là đối thủ của Diệp Viễn rồi, giữ mạng lại mới là quan trọng nhất!
Có điều tất nhiên Diệp Viễn sẽ không cho hắn cơ hội này, ngay khi hắn quay người chạy trối chết, Diệp Viễn thu lại Thương Hoa Kiếm, tay trái chỉ ra một chiêu!
Tuyệt Dương Chỉ!
Đây đã là Tuyệt Dương Chỉ luyện đến đại thành rồi, lực sát thương tuyệt đối không yếu!
Trần Kiệt Thu cũng không nghĩ tới Diệp Viễn ứng biến nhanh như vậy, tốc độ một chiêu này cực nhanh, căn bản là hắn không kịp phòng ngự.
Chỉ nghe "Phốc phốc" một tiếng, kình khí vô hình trực tiếp xuyên thủng bắp chân của Trần Kiệt Thu.
"A!" Trần Kiệt Thu lại kêu thảm một trận, ngã lăn trên đất.
"Nói không cho tên nào trong các ngươi chạy mất, sao lại cho ngươi cơ hội chạy trốn được?" Diệp Viễn bước mấy bước về phía trước, thản nhiên nói.
Trần Kiệt Thu không để ý tới tay chân đau đớn, lộn nhào quỳ gối xuống trước mặt Diệp Viễn, khóc lóc nói: "Tiểu ca, tha mạng cho ta! Trần Kiệt Thu ta có mắt như mù, động chạm đến tiểu ca, ta đáng chết! Ta đáng chết! Chỉ cần tiểu ca tha cho ta một mạng, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi!"
Diệp Viễn lại lắc đầu nói: "Ta thấy mấy người huynh đệ các ngươi đều là tội ác chồng chất. Giết các ngươi cũng coi là thay trời hành đạo. Loại trâu ngựa như ngươi, ta cũng không dám thu đâu! An tâm đi đi."
Nói xong, không cho Trần Kiệt Thu cơ hội nào, trực tiếp lấy thủ cấp của hắn.
Đối với loại cặn bã này, Diệp Viễn không có lấy một chút thương hại.
Nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên thi triển Cửu Kiếm Thức vừa rồi, Diệp Viễn nhíu mày lẩm bẩm: "Cửu Kiếm Thức còn phải hoàn thiện thêm thôi, chín đạo kiếm mang này uy lực cao thấp không đều, xuất kiếm cũng không có đạt tới tốc độ mong muốn, vẫn chênh lệch một ít thời gian."
Diệp Viễn lắc đầu thở dài, hiển nhiên rất không hài lòng với một chiêu kia.
Đúng lúc này, một tiếng kêu yếu ớt vang lên: "Thiếu... Thiếu hiệp, cầu... Van cầu ngươi... Mau cứu ta."