Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 130: Ta tặng sư tỷ dung nhan trăm năm không già.

Chương 130: Ta tặng sư tỷ dung nhan trăm năm không già.
Diệp Viễn nhìn lại, thì ra là lão tam của Nam Lĩnh tứ kiệt.
Hắn bị Trần Kiệt Thu chặt đứt cánh tay, đao kia lại có mang kịch độc, lúc này độc đã phát rồi.
Giải dược đều là Trần Kiệt Thu lưu trữ, cho nên hắn mới có thể mặc kệ lão tam.
Lão tam Nam Lĩnh không có thời gian kinh ngạc trước sự lợi hại của Diệp Viễn, hắn chỉ nhớ tới chính Diệp Viễn ăn giải độc đan vào, kết quả Bách Tức Đảo không có một chút tác dụng nào.
Bây giờ người có thể cứu hắn, cũng chỉ có Diệp Viễn!
Diệp Viễn thương hại nhìn lão tam Nam Lĩnh một chút, nói ra: "Trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt thì không thể sống. Các ngươi nghĩ đến đánh cướp người khác, thì phải chuẩn bị tốt tinh thần bị giết. Huống hồ có thể chết trong tay huynh đệ nhà mình, ngươi cũng nhắm mắt được rồi."
Vừa rồi Diệp Viễn thờ ơ lạnh nhạt, đã sớm nhìn ra trong số bốn người này không có kẻ nào tốt.
Diệp Viễn cũng không phải kẻ ngây thơ mới ra đời, đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Thấy Diệp Viễn muốn rời đi, lão tam Nam Lĩnh khẩn trương, vội vàng hô: "Thiếu hiệp, ta... Ta có tin tức quan trọng, chỉ... Chỉ cầu xin thiếu hiệp cứu ta một mạng."
Diệp Viễn không thèm để ý đến hắn, thu lại trữ vật giới của mấy người này.
Mặc dù không trông cậy vào có thể tìm tới đồ tốt gì trên người bọn chúng, nhưng tốt xấu gì cũng là chiến lợi phẩm của mình mà.
"Thiếu hiệp, ta... Ta thật sự có tin quan trọng! Mấy ngày trước, mấy người chúng ta có đi ngang qua hẻm núi Liên Nguyệt, phát hiện yêu thú xung quanh đều bạo động, dũng mãnh lao xuống chỗ sâu dưới hẻm núi, nhất định là có thiên tài địa bảo xuất thế!"
Lão tam Nam Lĩnh sợ Diệp Viễn đi thật, dứt khoát nói ra trước.
Diệp Viễn nghe xong cười lạnh nói: "Có thiên tài địa bảo bậc này, vì sao các ngươi không đi? Thiên tài địa bảo khiến cho tập thể yêu thú bạo động, có thể bình thường sao? Ngươi giật dây ta đi hẻm núi Liên Nguyệt, chỉ sợ không chỉ đơn giản vì để cho ta cứu ngươi như vậy chứ?"
"Ta... Ta nào có? Thiếu... Thiếu hiệp." Đối mặt với Diệp Viễn, lão tam Nam Lĩnh có chút ấp úng.
Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn tuổi còn trẻ, tâm trí lại thành thục như thế.
Diệp Viễn cười nói: "Được rồi, vì để cho ngươi chết được nhắm mắt, ta đồng ý với ngươi nhất định sẽ đi hẻm núi Liên Nguyệt. Trước khi chết ngươi còn muốn đùa nghịch tâm cơ với ta, vậy cũng đừng trách ta."
Nói xong, Diệp Viễn đánh một chưởng xuống đỉnh đầu lão tam.
"Thiếu... Thiếu hiệp tha mạng! A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, Nam Lĩnh tứ kiệt tất cả đều chết hết.
Mặc dù lão tam Nam Lĩnh nói ra tin tức đó là vì vùng vẫy giãy chết, nhưng là không thể không nói, hắn đánh bậy đánh bạ lại đúng điểm yếu của Diệp Viễn.
Là một luyện dược sư, Diệp Viễn không có một chút sức miễn dịch nào với thiên tài địa bảo, không tới tận nơi xem xét hắn sẽ không hết hi vọng.
Xử lý xong chuyện bên này, một bộ áo lam từ nơi xa bay tới, không phải Phong Chỉ Nhu thì là ai?
Phong Chỉ Nhu vừa tới gần, không nói hai lời, một kiếm đâm tới Diệp Viễn.
Diệp Viễn vội vàng rút đi, hét lớn: "Sư tỷ, ta có chuyện muốn nói!"
"Nói cái đầu ngươi! Ăn một kiếm của ta rồi lại nói!" Làm sao Phong Chỉ Nhu chịu nghe, trở tay lại là một kiếm.
Có điều, kiếm chiêu của Phong Chỉ Nhu nhìn như hung ác, thật ra cũng không sử dụng sát chiêu.
Từ lần trước sau khi suýt chút nữa giết Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu cũng đã chịu một chút giáo huấn.
Mà Diệp Viễn bây giờ, đã không phải là kẻ bị một kiếm tiện tay của nàng là có thể tuỳ tiện giải quyết rồi. Đương nhiên, Diệp Viễn cũng sẽ không đánh trả, hắn vốn là đuối lý.
"Sư tỷ, ta làm như vậy, đều là vì ngươi mà! A!" Trong khi đang nói chuyện lại là một kiếm, Diệp Viễn quát to một tiếng, vội vàng nhảy ra.
"Vì ta? Nói dễ nghe lắm! Ngươi biết vì cắt đuôi con đại bổn hùng kia ta phí hết bao nhiêu sức lực không? Bớt nói nhảm, lại ăn một kiếm cho ta!"
Phong Chỉ Nhu bị Diệp Viễn gài bẫy, còn phải thay hắn dẫn con Thiết Chưởng Phi Hùng kia ra, trong lòng có bao nhiêu tức giận đây.
"Sư tỷ, ngươi dừng tay trước có được hay không? Ai nha, ngươi nghe ta chậm rãi giải thích đi mà!" Diệp Viễn vừa chạy trốn vừa nói.
"Có cái gì có thể giải thích? Ngươi đứng lại đó cho ta, ăn xong một kiếm của ta lại nói!" Làm sao Phong Chỉ Nhu chịu nghe.
Hai người một đuổi một chạy, đảo mắt đã đâm ra mười mấy kiếm, Phong Chỉ Nhu vẫn không chịu dừng tay.
Diệp Viễn cũng bị đuổi đến phát cáu, đột nhiên dừng lại, hai mắt nhắm chặt, mặc cho Phong Chỉ Nhu đâm kiếm tới.
Phong Chỉ Nhu không nghĩ tới Diệp Viễn đột nhiên dừng lại, lập tức giật nảy mình, một kiếm này nếu thật sự đâm vào, Diệp Viễn làm sao còn mạng?
Diệp Viễn giúp hai cô cháu các nàng rất nhiều chuyện, Phong Chỉ Nhu ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn có chút cảm kích.
Truy sát Diệp Viễn đều chỉ là vì trút giận, cũng không phải là thật muốn đánh giết hắn.
Hành động của Diệp Viễn quá mức đột ngột, Phong Chỉ Nhu không kịp phản ứng, lúc này cũng đã không còn kịp thu kiếm rồi.
Nhưng Phong Chỉ Nhu tốt xấu gì cũng là cường giả Linh Dịch tầng bốn, lực khống chế cực mạnh, sửng sốt cải biến quỹ tích của kiếm ở nửa đường.
Một kiếm này xẹt qua bên tai Diệp Viễn, vạn phần nguy hiểm.
Mà lúc này, mặt Diệp Viễn và mặt Phong Chỉ Nhu dường như dán chặt lại với nhau.
Diệp Viễn nhắm hai mắt, hơi thở của Phong Chỉ Nhu vương vấn như lan, không khỏi để trong lòng Diệp Viễn rung động.
Gương mặt của Phong Chỉ Nhu lập tức đỏ lên, tận lực lui ra phía sau một bước giận dữ nói: "Diệp Viễn, ngươi điên rồi? Ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào hay không?"
Diệp Viễn mở mắt ra, bỗng nhiên cười nói: "Không như vậy sư tỷ không chịu dừng tay mà! Ta biết sư tỷ thương ta, nhất định sẽ không giết ta."
"Ít nói lại! Ngươi đừng cho là ta không dám giết ngươi!" Phong Chỉ Nhu lại giơ kiếm lên, có điều lúc này uy hiếp lại lộ ra chút tái nhợt cùng bất lực.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, đẩy thanh kiếm ra: "Sư tỷ, ngươi muốn giết ta cũng phải để ta nói hết lời chứ."
Phong Chỉ Nhu thu kiếm hừ lạnh nói: "Được, vậy ta nghe xem ngươi nói cái gì! Nếu là không nói được lý do nào khác, con đường tiếp theo ngươi tự mình đi đi thôi!"
Nói xong, Phong Chỉ Nhu tức giận quay lưng đi.
Diệp Viễn cười nói: "Ta tặng sư tỷ dung nhan trăm năm bất lão, lời giải thích này... Sư tỷ có hài lòng không?"
Phong Chỉ Nhu nghe được bốn chữ "Dung nhan bất lão", trong nháy mắt thu lại vẻ giận dữ, thay vào đó là hiếu kì.
Nàng xoay người lại tò mò nói: "Dung nhan trăm năm bất lão cái gì? Ngươi nói rõ một chút!"
Diệp Viễn cười ha ha, đem công dụng của mật ong của Ong Ngân Kiếm giải thích một lần.
Phong Chỉ Nhu nghe xong lập tức hứng thú, nắm chặt tay Diệp Viễn hỏi: "Ngươi nói là thật sao? Cái Trú Nhan Đan gì kia, thật sự có thể bảo trì cho dung mạo của ta một trăm năm không già đi?"
Diệp Viễn cười nói: "Một trăm năm chỉ là bình thường, nếu ta có thể phát huy vượt xa bình thường, luyện chế ra Trú Nhan Đan cực phẩm, một trăm năm mươi năm cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, Trú Nhan Đan chẳng những có thể bảo trì dung mạo hiện tại của ngươi, càng có thể dưỡng da, để da thịt ngươi trắng hơn tuyết!"
"Thật sao? Vậy chẳng phải là nói, ta sẽ càng xinh đẹp hơn so với hiện tại sao?" Lúc này Phong Chỉ Nhu làm gì còn chút phong độ nào của thiên chi kiêu nữ, chỉ như một tiểu cô nương không rành thế sự mà thôi.
Nhưng mà cái này cũng không trách được nàng. Chỉ cần là nữ nhân, mặc cho nàng công cao cái thế, hay là tuyệt đại phong hoa, đều rất xem trọng dung mạo của mình.
Phong Chỉ Nhu chỉ là một tiểu công chúa trong quốc gia của phàm nhân, tất nhiên tương lai sẽ già đi.
Già đi như vậy, là chuyện mà nữ nhân sợ nhất, thậm chí càng đáng sợ hơn so với cái chết. Cho nên bọn họ đều liều mạng muốn trì hoãn ngày này đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất