Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 138: Viên hầu vô tri!

Chương 138: Viên hầu vô tri!
"Ha ha, khẩu khí thật lớn! Một tiểu tử Nguyên Khí Cảnh như ngươi, lại dám nói tới cực hạn của bản vương? " Viên Vương cười lạnh nói.
Đối với thái độ của Viên Vương, Diệp Viễn cũng không thèm để ý, hắn biết Viên Vương đã động tâm.
Bằng không hắn phách lối như vậy ở trước mặt Viên Vương, Viên Vương đã sớm một tay đập chết hắn rồi.
Diệp Viễn chỉ cười cười nói: "Cực hạn của Viên Vương tiền bối ở nơi nào, chỉ sợ ngươi còn rõ ràng hơn so với ta đi. Ta nói đúng hay không, Viên Vương tiền bối tự có đáp án. Nếu như ngươi cảm thấy là ta đang huênh hoang, hiện tại hoàn toàn có thể giết ta, dù sao đối với ngươi mà nói, cũng chỉ là tiện tay thôi mà."
Diệp Viễn nói như vậy, Viên Vương lại trầm mặc xuống.
Đúng như Diệp Viễn nói, cực hạn của Viên Vương ở đâu, chính nó là rõ ràng nhất.
Nếu như không có thiên đại cơ duyên, đời này của nó rất khó đột phá đến cấp ba trung kỳ.
Yêu thú cường đại hơn so với nhân loại cùng cấp, tuổi thọ cũng lâu dài hơn so với nhân loại, đây là ưu thế của bọn chúng.
Nhưng mà yêu thú so với nhân loại, tính hạn chế cũng lớn vô cùng.
Linh trí của bọn nó rất thấp, tu luyện phần lớn là dựa vào bản năng, cho nên tiến cảnh rất chậm.
Mà độ khó đột phá cảnh giới của bọn hắn, cũng khó hơn so với nhân loại rất nhiều.
Đối với võ giả nhân loại Ngưng Tinh Cảnh mà nói, đột phá mỗi một cái tiểu cảnh giới đều là cực kỳ khó khăn; còn đối với yêu thú tới nói, độ khó đột phá mỗi một giai đoạn lại càng lớn!
Thực lực của Viên Vương bây giờ, khoảng tương đương với nhân loại Ngưng Tinh tầng ba.
Võ giả nhân loại muốn vượt qua cái cấp bậc nhỏ này, thì độ khó đã vô cùng lớn rồi. Đối với Viên Vương, tất nhiên là khó càng thêm khó.
Cho nên Diệp Viễn nói nghe thì cuồng vọng, thật ra cũng không có nói quá một chút nào.
Điểm này, tất nhiên trong lòng Viên Vương biết rõ.
Mà Yêu Tinh Đan, chính là đan dược có thể trợ giúp yêu thú cấp ba đột phá tiểu cảnh giới!
Viên Vương đã thức tỉnh một bộ phận ký ức truyền thừa, mà bộ phận truyền thừa này trong trí nhớ, lại có miêu tả Yêu Tinh Đan.
Chỉ là, coi như Viên Vương biết Yêu Tinh Đan, cũng không có khả năng luyện chế ra.
Luyện dược mặc dù không phải độc quyền của nhân loại, nhưng luyện dược sư nhân tộc so với yêu tộc cường đại hơn rất nhiều.
Huống hồ loại yêu thú cấp thấp như Viên Vương căn bản cũng không khả năng luyện chế được ra đan dược. Điều bọn chúng có thể làm, chỉ là thỉnh cầu luyện dược sư nhân loại luyện chế giúp bọn hắn.
Mà đại đan sư nhân loại, lại có mấy người biết luyện chế Yêu Tinh Đan? Coi như bọn hắn biết luyện chế Yêu Tinh Đan, lại có mấy người có thể câu thông với Viên Vương?
Song phương gặp nhau, không giết đến ngươi chết ta sống cũng tốt lắm rồi.
Phải biết, nội đan của Viên Vương, cũng là vật liệu luyện dược không tệ đâu!
"Tiểu tử, đại nhân nhà ngươi không biết luyện chế, ngươi lại nói đến Yêu Tinh Đan với bản vương, không phải đùa giỡn ta thì là gì? Nếu không cho ta một giải thích hợp lý, ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời đi!"
Lời nói của Viên Vương mặc dù hung ác, nhưng vẫn ẩn chút vẻ mong đợi, nếu không làm sao hắn còn có thể nói chuyện với Diệp Viễn như vậy?
Diệp Viễn cười nói: "Vừa rồi đã nói, Viên Vương tiền bối đánh giá thấp ta rồi. Ta chỉ nói là đại nhân nhà ta không biết luyện chế, nhưng không có nói ta không biết luyện chế mà!"
Viên Vương có chút hoài nghi là mình đã nghe lầm: "Ngươi? Một tên tiểu tử Nguyên Khí Cảnh như ngươi, luyện chế đan dược cấp ba? Mặc dù bản vương không hiểu thuật chế dược, nhưng cũng sẽ không mắc bẫy của ngươi, phạm loại sai lầm ngây thơ này! Ngươi ở đây vòng vo nửa ngày, còn không phải hi vọng ta đem hai người các ngươi thả đi. Có điều ngươi đã có lá gan trêu đùa bản vương, vậy cũng không cần đi nữa."
Nhẫn nại của Viên Vương hiển nhiên đã đến cực hạn, quơ quơ móng vuốt, chuẩn bị để đám Thông Tí Thạch Viên cấp hai vây công Diệp Viễn.
Phong Chỉ Nhu thấy thế giật nảy mình, biết Diệp Viễn và Viên Vương đàm phán không thành, lập tức giơ kiếm chuẩn bị nghênh địch.
Diệp Viễn lại đè lại kiếm của nàng, không chút hoang mang mà nhìn Viên Vương nói: "Viên Vương tiền bối không hiểu thuật chế thuốc, nhưng biết luyện dược sư nhân loại phân cấp thế nào chứ?"
"Cái này tất nhiên biết! Có điều ngươi cũng đừng nói cho ta, ngươi một cái võ giả Nguyên Khí Cảnh, là một đại đan sư."
Diệp Viễn lấy Hung Chương luyện dược sư trên ngực xuống, ném cho Viên Vương, nói ra: "Cái Hung Chương này là công hội Luyện Dược Sư nhân loại phát cho luyện dược sư, bên trong có thông tin cá nhân của ta, Viên Vương tiền bối chỉ cần quán chú nguyên lực vào Hung Chương, tự nhiên sẽ biết."
Mặc dù Viên Vương không cho rằng Diệp Viễn có thực lực luyện chế Yêu Tinh Đan, nhưng nghĩ đến hắn cũng chẳng thể làm ra hoa chiêu gì, thế là quán chú một tia nguyên lực vào Hung Chương, tin tức của Diệp Viễn lập tức hiện lên ở trong đầu của hắn.
"Đan sư sơ cấp? Đan sư Nguyên Khí Cảnh sơ cấp?" Viên Vương hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Viên Vương cũng là lão yêu tinh sống mấy trăm năm rồi, đối với sự phân cấp của luyện dược sư nhân loại cũng biết một chút.
Dưới tình huống bình thường, đẳng cấp luyện dược sư và thực lực của võ giả rất khó tương ứng, cực ít xuất hiện đan sư Nguyên Khí Cảnh hoặc là đại đan sư Linh Dịch Cảnh.
Bởi vậy có thể thấy được, trình độ luyện đan của thiếu niên này khá là cao, trách không được hắn dám phách lối như vậy!
Thế nhưng... Vậy thì thế nào?
"Ngươi chỉ là Đan sư mà thôi, hơn nữa còn là Đan sư sơ cấp, vừa mới thông qua khảo hạch của công hội Luyện Dược Sư không lâu. Ngươi đừng nói cho ta, bây giờ ngươi có thể luyện chế Yêu Tinh Đan!" Viên Vương ném Hung Chương về cho Diệp Viễn, nói.
Diệp Viễn tiếp nhận Hung Chương xong, duỗi ra một ngón tay nhìn Viên Vương, nói ra: "Một năm! Trong vòng một năm, ta chắc chắn sẽ đưa Viên Vương tiền bối một viên Yêu Tinh Đan!"
"Một năm? Làm sao có thể? Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng bản vương dễ lừa gạt. Mặc ngươi miệng lưỡi thế nào, hôm nay cũng đừng hòng còn sống lấy rời đi!" Viên Vương khinh thường nói.
Một tên Đan sư sơ cấp, trong vòng một năm luyện chế ra đan dược cấp ba?
Đừng nghĩ bản vương ít đọc sách là ngươi có thể lừa gạt bản vương!
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Uổng cho ngươi đã thức tỉnh ký ức truyền thừa, lại vẫn chỉ là một con viên hầu vô tri."
"Ngươi nói cái gì? Tin hay không bản vương lập tức giết ngươi?" Viên Vương nghe Diệp Viễn nói xong, không khỏi giận tím mặt.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Chuyện ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được! Chuyện ngươi không lý giải được, không có nghĩa là không tồn tại! Nhớ ngày đó Tề Thiên Thánh Viên tiền bối từ cấp một đến cấp ba, chỉ dùng hai năm! Ngươi làm sao biết, trong vòng một năm ta không cách nào luyện chế ra đan dược cấp ba? Thật không ngờ Tề Thiên Thánh Viên tiền bối xưng bá Thần Vực, hậu bối của hắn lại vô tri đến mức như thế. Thật đáng buồn mà, thật đáng buồn!" Diệp Viễn lắc đầu thở dài.
"Tiểu tử, ngươi lại dám lấy chính mình so sánh với Tề Thiên lão tổ, thật sự là không biết trời cao đất rộng! Tề Thiên lão tổ chính là cường giả Thần Cảnh, con sâu cái kiến như ngươi làm sao có thể so sánh?" Viên Vương giận dữ nói.
Diệp Viễn cười lạnh nói: "Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh. Tề Thiên Thánh Viên tiền bối cũng không phải là sinh ra và trưởng thành ở Thần Vực, cũng là sinh ra ở hạ giới. Lúc trước, có phải cũng có người nói qua hắn không biết trời cao đất rộng hay không đây? Nói thật cho ngươi biết, luyện chế Yêu Tinh Đan, đối với ta mà nói chẳng qua là tiện tay mà thôi, chỉ là hiện tại cảnh giới của ta không đủ, mới không có cách nào luyện chế. Trong vòng một năm đột phá đến Ngưng Tinh Cảnh, với ta mà nói dễ như trở bàn tay. Đã nói đến nước này, nhiều lời vô ích, nếu như Viên Vương tiền bối không tin ta, thì bây giờ ra tay đi."
Nói xong, Diệp Viễn xoay người sang chỗ khác, thật sự không để ý Viên Vương nữa.
Viên Vương nhìn Diệp Viễn, nhất thời không biết nên làm sao cho tốt bây giờ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất