Chương 151: Văn tự thần!
"A! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Nội tâm Diệp Viễn thống khổ hò hét.
« Thiên Diễn Hồn Quyết » là pháp quyết tu hồn mạnh nhất ở Thần Vực, cha con Cơ Thanh Vân cũng là0 bởi vì tu luyện môn pháp quyết này mới có thể danh chấn Thần Vực.
Nhưng bây giờ, ngay cả « Thiên Diễn Hồn Quyết » đều không giải quyết được vấn đề thần hồn như muốn xé rách này sao?
Chẳng qua là một lần đột phá đơn giản mà thôi, làm sao lại phát sinh loại chuyện này?
Ngay tại lúc Diệp Viễn bàng hoàng bất lực gần như tuyệt vọng, thần hồn của hắn lại phát sinh dị biến lần nữa!
Từng cái văn tự vô danh màu vàng kim chậm rãi chảy vào trong não của Diệp Viễn, giống như một dòng nước nhỏ, trong nháy mắt tưới ướt thần hồn của hắn!
Những văn tự màu vàng kim này huyền diệu vô cùng, mỗi một văn tự sau khi tiến vào trong não Diệp Viễn lập tức biến mất không thấy gì nữa, mà thần hồn của hắn cũng được tu bổ một phần.
Dần dần, loại đau đớn như thần hồn bị xé rách giảm bớt, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Có điều những văn tự màu vàng kim này vẫn không ngừng tiến vào trong não của Diệp Viễn, chẳng những hoàn toàn tu bổ mà còn nuôi dưỡng thần hồn của hắn, để nó chậm rãi lớn mạnh!
"Cái này... Những văn tự này đến cùng là cái gì? Lại có hiệu quả thần kỳ như thế?"
Dù kiếp trước Diệp Viễn là một đại Đan Đế, cũng chưa từng thấy chuyện quỷ dị huyền bí như vậy. Chỉ riêng bản thân văn tự, đã có thể để thần hồn lớn mạnh, cái này cần thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào đây!
Chẳng lẽ những văn tự này là pháp quyết tu hồn? Vậy nếu như nắm giữ được những văn tự này, mình chẳng phải là sẽ trở thành một tồn tại nghịch thiên?
Chẳng lẽ nói, những văn tự này đã siêu việt qua thế giới này, là văn tự thần trong truyền thuyết?
Vì kiếp trước Diệp Viễn nghiên cứu đan dược chi đạo nên đã từng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, học được vô số văn tự ngôn ngữ.
Thế nhưng những văn tự màu vàng kim này, hắn lại không biết chút nào!
Những văn tự này là từ đâu tới? Vì sao lại tiến vào não của mình?
Hiện tại trong lòng Diệp Viễn có rất nhiều nghi hoặc.
Lần này đột phá cảnh giới thật sự là quá quỷ dị, đã vượt ra khỏi sự nhận thức của hắn!
Thần hồn của Diệp Viễn đã hết đau, nhưng hắn lại bi ai phát hiện ra mình không làm được cái gì, chỉ có thể mặc cho những văn tự kia tiến vào trong não của mình.
Nếu không làm được gì, Diệp Viễn cũng dứt khoát không làm gì nữa, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ những văn tự màu vàng kim kia.
Vừa mới tỉ mỉ đánh giá những văn tự đó, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được những văn tự này không tầm thường.
Trong mỗi một nét bút đều để lộ ra một loại cảm giác kỳ diệu, đó là một loại cảm giác mênh mông mà ngôn ngữ không cách nào miêu tả được, dường như những văn tự này đang miêu tả cả trời đất vậy!
Cái loại cảm giác đó, thậm chí để Diệp Viễn sinh ra một loại ảo giác muốn xông lên bầu trời.
Cơ Thanh Vân đã từng cũng là cường giả Thần Vương, nhưng cảnh giới của hắn hoàn toàn là đi trên con đường đan đạo, lý giải thiên địa chưa chắc có bao nhiêu sâu.
Dù vậy, hắn cũng là Thần Vương chân chính, đối với cảm ngộ thiên đạo cũng cực kỳ sâu sắc.
Thế nhưng là khi nhìn thấy những văn tự này, Diệp Viễn cảm thấy lượng hiểu biết của mình cũng chẳng là cái cóc khô gì!
Trước những văn tự này, Diệp Viễn cảm thấy mình hiểu về thiên đạo giống như là trẻ con tập tễnh học theo vậy.
Cảm giác như trong những văn tự này ẩn chứa đại đạo mênh mông hùng hậu, dù là Diệp Viễn không hiểu, loại lực trùng kích kia cũng vẫn xâm nhập vào linh hồn của hắn!
"Chẳng lẽ nói, những văn tự này thật sự là văn tự thần? Là tồn tại áp đảo phía trên cả Thần Vương? Thế nhưng... Bọn chúng đến cùng là từ đâu tới? Chẳng lẽ ta đột phá Linh Dịch Cảnh, những văn tự này liền tự động tiến vào trong não của ta? Hôm nay ta không có giẫm phải ** mà!"
Diệp Viễn biết mình nhặt được bảo!
Lấy tầm mắt và kiến thức của hắn, tất nhiên biết những văn tự này không tầm thường.
Cho dù là « Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết », ở trước mặt bản văn tự này, cũng sợ là không bằng một phần!
Bản văn tự này, cho dù không phải văn tự thần trong truyền thuyết, cũng tuyệt đối là thứ làm cho cả Thần Vực điên cuồng!
Diệp Viễn dám khẳng định, một khi Thần Vực có người biết hắn có được những văn tự này, chắc chắn sẽ không chút do dự xé nát thần hồn của hắn, lấy các loại thủ đoạn tìm nó ra từ trong não của mình!
Cho dù đọc không hiểu nội dung của những văn tự này, để ở trong đầu mỗi ngày xem một chút, thời gian lâu dài cũng là trợ giúp cực lớn với võ giả.
Đại đạo ẩn chứa trong những văn tự này, nói không chừng... Có thể trợ giúp võ giả đạt tới Thần Cảnh!
Thần Cảnh đấy!
Nghĩ đến hai chữ này, thân thể Diệp Viễn cũng không nhịn được run rẩy một chút!
Võ giả nào không muốn đạt tới Thần Cảnh?
Cho dù kiếp trước Cơ Thanh Vân không quan tâm đến võ đạo, cũng luôn theo đuổi cảnh giới Đan Thần trong truyền thuyết!
Muốn trở thành Đan Thần, đầu tiên thần hồn phải bước vào Thần Cảnh!
Không có thần hồn Thần cấp, làm sao có thể luyện chế ra đan dược Thần cấp?
Bây giờ Diệp Viễn có thể luyện chế đan dược vượt cấp, đó là bởi vì cấp bậc những đan dược này quá thấp, yêu cầu đối với thần hồn không cao.
Thế nhưng với đan dược cấp bậc cao, thì luyện chế vượt cấp trở nên càng ngày càng khó! Không có thần hồn cảnh giới cường đại chèo chống, căn bản là không thể nào luyện chế ra được!
Nếu như không phải vì để thần hồn sinh ra lột xác, thì Cơ Thanh Vân cũng lười phải tu luyện đến cảnh giới Thần Vương.
Nhưng Thần Cảnh lại có thể làm cho tất cả võ giả điên cuồng!
Diệp Viễn sinh ra một số suy đoán về bản văn tự màu vàng kim này!
Đầu tiên, bản văn tự màu vàng kim này, có phải là lấy văn tự thần viết thành pháp quyết tu hồn hay không?
Rất có thể!
Bởi vì những văn tự này có thể trực tiếp tác dụng đến thần hồn, chẳng những chữa trị thần hồn bị thương của hắn, cũng tẩm bổ cho thần hồn của hắn lớn mạnh hơn!
Tiếp theo, nếu như hoàn toàn hiểu được những văn tự màu vàng kim này, có phải có thể đột phá gông cùm xiềng xích của thiên địa, tiến về phía Thần Cảnh mà người ta hướng về hay không?
Cũng có khả năng!
Nhưng Diệp Viễn cảm thấy, có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.
Sự huyền diệu của những văn tự màu vàng kim này, đã không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được rồi. Lấy tư chất ngút trời của Diệp Viễn cũng không thể lĩnh ngộ được một phần vạn.
Muốn hoàn toàn lĩnh ngộ, nói nghe dễ vậy sao?
Trừ cái đó ra, tuy nguyên nhân Thần Cảnh tàn lụi không rõ, nhưng chỉ sợ không phải chỉ cần luyện thành một bộ công pháp thì có thể nhảy tới đơn giản như vậy, dù là bản công pháp này là công pháp Thần Cảnh đi chăng nữa!
Mười vạn năm trước, trong vòng một đêm cường giả Thần Cảnh của Thần Vực biến mất hầu như không còn!
Không ai biết bọn hắn đi đâu, cũng không người nào biết vì cái gì mà bọn hắn biến mất. Nhưng là từ đó về sau, Thần Vực không còn sinh ra cường giả Thần Cảnh nữa!
Không chỉ có như thế, từ đây tất cả bí mật liên quan tới Thần Cảnh dường như cũng biến mất trong vòng một đêm.
Mười vạn năm qua đi, thời gian càng chôn vùi nhiều bí mật hơn.
Bây giờ, đã không có người biết đột phá Thần Cảnh như thế nào rồi.
Trong mười vạn năm này, đã từng có vô số nhân vật thiên tài tuyệt diễm, đã thử qua các loại phương thức đến đánh vỡ gông cùm xiềng xích để đột phá, nhưng kết quả đều là công dã tràng!
Càng có một ít cường giả tuyệt thế, bởi vậy mà bỏ mình nửa đường, lưu lại tiếc nuối vô tận.
Cơ Thanh Vân từng được vinh dự là nhân vật thiên tài có khả năng đột phá Đan Thần nhất, nhưng lời này cũng chỉ là mọi người lấy lòng hắn, hoặc nói là mọi người có một loại khẳng định với hắn mà thôi.
Căn bản không có ai cho là hắn thật sự có thể đột phá cảnh giới Đan Thần.
Bởi vì, mười vạn năm gông cùm xiềng xích kia, không ai có thể phá vỡ!
Ngay tại lúc Diệp Viễn còn đang suy nghĩ lung tung, những văn tự kia đã hoàn toàn tiến vào trong đầu Diệp Viễn.
Diệp Viễn vừa thở ra một hơi lớn, cả người hắn như bị điện giật, thần hồn cũng theo đó run lên, nước mắt tràn mi mà ra...