Chương 152: Tình thương như núi của cha!
Trong thức hải của Diệp Viễn, hai hư ảnh nhàn nhạt đứng đối mặt nhau.
Diệp Viễn nhìn thân ảnh hiền lành mà vĩ ngạn trước mắt này, khóc ròng ròng.
"Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta sớm nên nghĩ tới! Trong thiên địa này ngoại trừ người, còn có ai sẽ làm những thứ này vì hài nhi đây?"
Diệp Viễn rơi lệ đầy mặt, cảm xúc gần như sụp đổ.
Từ khi trùng sinh đến nay, Diệp Viễn vẫn luôn bình tĩnh thong dong, cảm xúc chưa từng bị mất khống chế như thế.
Hắn luôn chôn giấu cừu hận dưới đáy lòng, đặt toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện, chỉ cầu một ngày kia giết trở lại Thần Vực, diệt trừ phản nghịch!
Mà giờ đây, đối mặt người này, hắn cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Kia là phụ thân sinh ra hắn nuôi nấng hắn, dạy hắn luyện đan, dạy hắn tu luyện —— Đan Đế mạnh nhất Thần Vực - Cơ Chính Dương!
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng!
Khuôn mặt Cơ Chính Dương hòa ái, cũng không có bởi vì bị nghịch đồ giết mà sinh ra lệ khí, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy yêu thương.
Cơ Chính Dương hiền lành cười nói: "Vân nhi, có thể nhìn thấy ngươi chuyển thế trùng sinh, vi phụ trong lòng rất an ủi. Gần đây tất cả đều ổn chứ?"
"Ổn..., Ổn..., hài nhi mọi điều mạnh khỏe, chỉ là thường thường thương nhớ phụ thân." Diệp Viễn nức nở nói.
"Ha ha, ngươi thương nhớ một người chết làm gì? Ngươi đã có thân phận mới, cuộc sống mới, nên sống tốt cuộc sống hiện tại, đừng cứ mãi trầm mê ở quá khứ. Dược Vương Điện đã là quá khứ mây khói, chuyện đã qua, thì để nó qua đi." Cơ Chính Dương rất lạnh nhạt cười nói.
"Làm sao có thể? n dưỡng dục của phụ thân, cho dù Vân nhi thịt nát xương tan, cũng không dám quên! Còn tên phản đồ kia, không chém hắn thành muôn mảnh, sao tiêu được mối hận trong lòng ta? Tình cảnh lúc phụ thân bỏ mình, Vân nhi mơ cũng không dám quên! Trời cao chiếu cố, để cho Cơ Thanh Vân ta trùng sinh một lần, thù này không báo, thì còn làm người như thế nào?"
Cơ Chính Dương duỗi bàn tay hư ảo ra, xoa đầu Diệp Viễn như vỗ về.
Có điều lúc này Cơ Chính Dương chỉ là một cái tàn hồn, căn bản không có thực thể, sao có thể đụng đến Diệp Viễn được?
Thế nhưng dường như Cơ Chính Dương cũng không thèm để ý điều này, mặc dù bàn tay của hắn xuyên qua Diệp Viễn, không chạm được, nhưng trên mặt lại là lộ ra nụ cười hài lòng.
Trông thấy tình cảnh này, tim Diệp Viễn đau như bị đao cắt.
"Vân nhi à, ngươi chuyển thế trùng sinh, cũng không phải trời cao chiếu cố gì, mà là vi phụ dùng thần hồn bí pháp đưa ngươi hạ giới. Nhưng vi phụ đưa ngươi hạ giới, cũng không phải hi vọng ngươi cả đời này sống ở trong cừu hận, bị cừu hận che mắt. Nếu như vậy, thì ngươi đã biến thành một cỗ máy báo thù rồi, đây không phải là kết quả mà ta muốn thấy!" Cơ Chính Dương thở dài.
Toàn thân Diệp Viễn chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin.
Mình chuyển thế trùng sinh, lại là do phụ thân lấy đại thần thông làm ra? Chuyện này... Chuyện này sao có thể?
Sau đó, Diệp Viễn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chợt kích động nói: "Phụ thân, người đã có năng lực như vậy, có phải người cũng đã sắp xếp trùng sinh cho mình rồi? Người trùng sinh ở nơi nào? Ta... Ta muốn đi tìm người!"
Cơ Chính Dương cười nói: "Vân nhi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Cơ Thương Lan trăm phương ngàn kế, làm sao lại để cho thần hồn của vi phụ có cơ hội chạy thoát? Lúc ấy đưa ngươi rời đi được, là vi phụ đã dùng hết toàn lực. Chỉ là hắn đánh giá thấp thực lực của vi phụ, mới có thể lưu lại một chút hi vọng sống cho ngươi. Lúc ấy thần hồn của ta đã bị hắn xé nát, ở vào trạng thái cực độ hư nhược, nhưng cũng không có hồn phi phách tán. Chỉ là bằng vào cảnh giới thần hồn của hắn, không thể nhận ra cảm giác ta tồn tại mà thôi. Sau đó ta ẩn nấp trong hư không, đợi lúc hắn giết ngươi thì thi triển bí pháp man thiên quá hải, để hắn cho là ngươi đã hồn phi phách tán, rồi tàn hồn của ta lại mang theo thần hồn của ngươi xuyên thẳng qua hư không, tiến vào hạ giới."
Diệp Viễn vậy mới biết, mình trùng sinh cũng không phải ngẫu nhiên, mà là Cơ Chính Dương liều mạng hao hết lực lượng của thần hồn, mưu cầu một chút hi vọng sống cho mình!
Cơ Chính Dương nói thì đơn giản như vậy, nhưng Diệp Viễn lại có thể cảm nhận được hung hiểm lúc đó!
Cảnh giới của thần hồn Cơ Thương Lan không thấp, tuyệt đối sẽ không có chuyện không phát hiện được một tia tàn hồn. Cơ Chính Dương ẩn nấp muốn giấu diếm được cơ Thương Lan dò xét, lại muốn thi triển bí pháp để cơ Thương Lan cho là Diệp Viễn đã chết, lại phá vỡ hư không mang theo mình hạ giới.
Quá trình này tiêu hao cực kỳ nhiều lực lượng của thần hồn!
Nếu như không phải bởi vì cứu mình, Cơ Chính Dương hoàn toàn có năng lực chạy trốn một mình!
Bằng vào cảnh giới thần hồn của Cơ Chính Dương, chuyển thế trùng sinh cũng không phải là chuyện khó gì.
Thế nhưng Cơ Chính Dương đã không làm như vậy, mà hao hết trắc trở, để một chút hi vọng sống này lại cho mình!
Đây là lựa chọn của một vị phụ thân trước khi chết!
Tình thương như núi như biển này của cha, Diệp Viễn phải làm thế nào để báo đáp đây?
Hắn không có cơ hội!
Nếu như có thể mà nói, Diệp Viễn tình nguyện người chết kia là mình!
Thế nhưng Diệp Viễn biết, tàn hồn của phụ thân không chèo chống được bao lâu nữa.
Lần này từ biệt, chính là vĩnh biệt!
"Phụ thân, ta..." Cơ Chính Dương nói xong, Diệp Viễn đã khóc không ra tiếng.
Không ai hiểu con bằng cha, xưa nay Cơ Chính Dương không hoài nghi hiếu tâm của nhi tử, cho nên cười nói: "Vân nhi, vi phụ nói với ngươi những lời này, cũng không phải là vì để cho ngươi nhớ báo ân cái gì, chỉ là hi vọng ngươi biết, vi phụ chỉ muốn ngươi sống cho thật tốt, chứ đừng biến mình thành một cái máy báo thù."
"Thế nhưng... Thế nhưng Cơ Thương Lan ngỗ nghịch như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ hắn như vậy sao?" Diệp Viễn không cam lòng nói.
Cơ Chính Dương lắc đầu: "Vi phụ không có ý này, cũng biết không ngăn được ngươi báo thù. Ngươi có trí nhớ của kiếp trước, tương lai tấn thăng Thần Vực là chuyện sớm hay muộn, và đối đầu với Cơ Thương Lan cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng vi phụ không hi vọng, trái tim của ngươi hoàn toàn bị cừu hận che mờ, như thế ngươi và cái xác không hồn khác nhau ở chỗ nào? Nếu như ngươi thật sự giết Cơ Thương Lan rồi, thì ngươi sẽ hoàn toàn mất đi mục đích sống, đến lúc đó ngươi sẽ bị lạc mình, cảnh giới của ngươi cũng sẽ không tiến thêm tấc nào nữa. Vân nhi, ngươi phải dừng bước lại một chút nhìn những người bên cạnh ngươi thêm một chút, chớ có cô phụ kỳ vọng của bọn hắn đối ngươi, ngươi... Hiện tại đã không phải là Cơ Thanh Vân!"
Tâm thần của Diệp Viễn chấn động, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh của Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng, Lục Nhi, Nam Phong Nhược Tình, Nam Phong Chỉ Nhu, Hô Diên Dũng, Đường Vũ những người này.
Đúng vậy, ta đã không phải Cơ Thanh Vân! Hiện tại ta là Diệp Viễn!
Ta có phụ mẫu huynh đệ, có sư trưởng, có bạn bè!
Diệp Viễn hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu nói: "Phụ thân, hài nhi đã hiểu! Ngươi yên tâm, ta vẫn là nhi tử của người - Cơ Thanh Vân ! Thế nhưng ta cũng là Diệp Viễn, nhi tử của Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng! Ta... Sẽ không để cho mọi người thất vọng!"
Trong mắt Cơ Chính Dương ẩn chứa ý cười, hiển nhiên hết sức hài lòng về nhi tử.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn hết sức hài lòng kể từ khi nhi tử của hắn mới được sinh ra!
Mặc dù bây giờ cách biệt âm dương, nhưng biết hắn sống rất tốt, vậy là đủ rồi.
"Ha ha, Vân nhi của ta để vi phụ thất vọng lúc nào? Có điều ngươi phải đáp ứng vi phụ, tương lai trở lại Thần Vực, phải lượng sức mà đi, không cần thiết miễn cưỡng. Mặc dù Cơ Thương Lan lợi hại, nhưng hắn cũng không thể nào lấy lực lượng một người phá vỡ Dược Vương Điện, phía sau hắn nhất định có người càng lợi hại hơn!" Cơ Chính Dương dặn dò.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Phụ thân yên tâm, hài nhi tự có chừng mực! Phụ thân, hài nhi kiếp này nhất định phải bước vào Thần Cảnh, hoàn thành tâm nguyện kiếp trước của người và ta!"