Chương 153: Hồn Điển Dược Thần!
Diệp Viễn vừa nhắc đến Thần Cảnh, trên mặt Cơ Chính Dương cũng lộ ra thần sắc khát khao.
"Thần Cảnh thật đúng là một cái chí nguyện to lớn đấy Vân nhi, vi phụ tin tưởng ngươi có thể phá giải cái mê cục mười vạn năm này, bước vào Thần Cảnh "
Diệp Viễn cuồng vọng như thế, Cơ Chính Dương nghe xong lại lựa chọn tin tưởng không chút do dự.
"Phụ thân, người vậy mà có thể đem hài nhi đưa đến hạ giới chuyển thế trùng sinh, thần hồn của người đến tột cùng đã đạt đến cảnh giới gì" Diệp Viễn hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Thần hồn của Diệp Viễn kiếp trước cũng vô cùng cường đại, nhưng mà hắn lại không làm được chuyện chuyển thế trùng sinh này, lại càng không cần phải nói chuyển thế trùng sinh cho người khác.
Cho nên hắn rất hiếu kì, phụ thân đã cường đại đến trình độ nào, mà lại có thể để cho mình chuyển thế trùng sinh.
Cơ Chính Dương cười nói: "Chỉ cần ngươi lĩnh hội cho tốt Hồn Điển Dược Thần, lấy thiên tư ngộ tính của ngươi, đạt tới cảnh giới của ta cũng không phải là chuyện khó "
"Hồn Điển Dược Thần chẳng lẽ chính những văn tự vàng kim tiến vào trong đầu của ta kia?" Diệp Viễn kinh ngạc nói.
"Không sai về sau cảnh giới thần hồn của vi phụ đột nhiên tăng mạnh, cũng là bởi vì công hiệu của mỗi ngày lĩnh hội Hồn Điển Dược Thần."
"Thì ra là thế trách không được phụ thân có thể luyện chế nửa bước Thần Đan, thì ra là vì đạt được bí điển thần kỳ như thế. Chẳng lẽ nói, thần hồn của phụ thân thật sự đã đạt đến nửa bước Thần Cảnh trong truyền thuyết?" Trong lòng Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Cơ Chính Dương lại lắc đầu cười nói: "Nửa bước Thần Đan cái gì, cái đó Cơ Thương Lan cũng có thể làm ra được, đan dược kia nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn một chút so với đan dược cấp chín đỉnh phong mà thôi, làm sao được xưng tụng nửa bước Thần Đan. Về phần cảnh giới của thần hồn, ta cách nửa bước Thần Cảnh còn xa lắm. Nếu như ta đạt đến nửa bước Thần Cảnh, Cơ Thương Lan làm sao có cơ hội xuống tay với ta. Càng lĩnh hội Hồn Điển Dược Thần, thì ta lại càng cảm thấy Thần Cảnh hư vô mờ mịt."
Diệp Viễn cũng đã từng là Thần Vương, tất nhiên có thể cảm nhận được sự hư vô mờ mịt của Thần Cảnh.
Nhưng nghe Cơ Chính Dương nói như vậy, hắn càng thêm cảm thấy con đường phía trước lắm chông gai.
Hồn Điển Dược Thần này huyền bí như thế, vậy mà cũng không có cách nào trợ giúp phụ thân đặt chân đến Thần Cảnh sao?
"Phụ thân, cuốn Hồn Điển Dược Thần này người lấy được từ đâu, vì sao hài nhi chưa từng nghe nói qua?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
"Cuốn Hồn Điển Dược Thần này là vi phụ lấy được từ dãy núi Thần Vẫn, nhưng cuốn Hồn Điển Dược Thần này chỉ là bản không hoàn chỉnh, đến nay ta cũng không biết lai lịch của nó. Khi ta lấy được nó, nó chỉ là một bản thư tịch đã bị tàn phá, không đáng chú ý chút nào. Nhưng khi ta dùng thần thức thăm dò nó, những văn tự vàng kim này vậy mà tự động ấn khắc vào trong thần hồn của ta, ta cũng không có cách nào lấy nó ra, chỉ có thể mỗi ngày tiến hành tìm hiểu. Mãi cho đến khi cảnh giới thần hồn của ta có chỗ đột phá, mới có thể miễn cưỡng điều khiển những văn tự vàng kim này." Cơ Chính Dương giải thích.
"Lại là dãy núi Thần Vẫn, trách không được khoảng mười năm trước khi phụ thân vẫn lạc, từng liên hợp nhiều cường giả Thần Vương cùng xông lên dãy núi Thần Vẫn như vậy, thì ra là lấy được Hồn Điển Dược Thần trong thời gian đó." Diệp Viễn lộ ra vẻ chợt hiểu.
Cường giả Thần Vương đúng thật là nhân vật đỉnh tiêm ở Thần Vực, nhưng mà cũng không phải là chỗ nào trong thiên hạ bọn hắn cũng có thể đi.
Ở Thần Vực, có một số tuyệt địa, cho dù là cường giả Thần Vương tiến vào bên trong, hơi không cẩn thận cũng sẽ có nguy cơ ngã xuống.
Dãy núi Thần Vẫn chính là một trong số đó.
Tên như ý nghĩa, nơi mà ngay cả cường giả Thần Cảnh đều phải ngã xuống, thì cường giả Thần Vương lại coi là cái gì chứ.
Đương nhiên, liên quan tới dãy núi Thần Vẫn còn có một cách nói khác: Vô số năm trước, nơi này đã từng diễn ra một trận đại chiến có một không hai, tham dự đại chiến đều là cường giả Thần Cảnh. Trận chiến đó đã khiến cho rất nhiều cường giả Thần Cảnh vẫn lạc, cho nên về sau nơi này được gọi là dãy núi Thần Vẫn.
Thế nhưng thời gian đã quá lâu, đến tột cùng thuyết pháp nào mới là chính xác, đã không ai biết.
Chỉ có một điểm có thể xác định, đó chính là dãy núi Thần Vẫn là nơi vô cùng nguy hiểm, cũng là nơi có đại cơ duyên.
Cuốn Hồn Điển Dược Thần này nói không chừng chính là pháp quyết tu hồn còn sót lại của một vị cường giả Thần Cảnh nào đó.
Cơ Chính Dương gật đầu nói: "Không sai, chính là lần đó lấy được. Bây giờ ngươi cũng thấy được Hồn Điển Dược Thần rồi, hẳn phải biết lực hấp dẫn của nó. Lúc ấy ta cũng không có cách nào khống chế những văn tự màu vàng kim này, cho nên tạm thời không nói cho ngươi biết. Về sau khi ta dự định đem Hồn Điển Dược Thần truyền cho ngươi thì lại không ngờ phát sinh chuyện kia. Thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà. Bằng vào thiên tư của ngươi, nếu như cho ngươi mấy trăm năm lĩnh hội Hồn Điển Dược Thần, nói không chừng thật sự có khả năng đạt tới nửa bước Thần Cảnh "
Đối với cường giả Thần Vương mà nói, thời gian mấy trăm năm không tính là dài bao nhiêu, có lẽ chỉ là một đoạn thời gian bế quan mà thôi.
Cơ Chính Dương định thời hạn cho Diệp Viễn chỉ là mấy trăm năm, có thể thấy được hắn tự tin với thiên phú của đứa con trai này như thế nào rồi.
Diệp Viễn nghe vậy lại nói: "Phụ thân, nói không chừng kiếp này mới là cơ hội của ta đấy. Ở kiếp trước ta không quan tâm đến võ đạo, cho dù có được Hồn Điển Dược Thần, cũng không nhất định có thể đạt tới nửa bước Thần Cảnh. Một đời này ta sẽ chú tâm vào võ đạo, theo đuổi cảnh giới Thần Cảnh vô thượng kia, tuyệt đối không để phụ thân phải thất vọng."
Cơ Chính Dương cười nói: "Tất nhiên ta sẽ không thất vọng. Vi phụ đã quan sát thân thể mới này của ngươi, ngươi tu luyện vô cùng tốt, nền tảng cũng vô cùng vững chắc, ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, thần hồn lột xác cũng cực kỳ hoàn mỹ. Chỉ cần ngươi mỗi một bước bước ra thật chắc chắn, tương lai tiến vào Thần Cảnh tuyệt không phải nói mộng, thời gian không còn nhiều, vi phụ phải đi rồi. Về sau vi phụ không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy."
Trong khi nói chuyện, thân ảnh Cơ Chính Dương trở nên càng lúc càng mờ nhạt, đó là dấu hiệu tàn hồn sắp biến mất.
Hốc mắt Diệp Viễn trong nháy mắt lại trở nên mơ hồ, thật vất vả phụ tử đoàn tụ, lại phải vội vàng như thế.
Lần này từ biệt, chính là vĩnh viễn.
Diệp Viễn liều mạng muốn tóm lấy Cơ Chính Dương, nhưng mà hắn làm sao tóm được một cái tàn hồn sắp biến mất.
"Phụ thân, người yên tâm, hài nhi đã trưởng thành rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình, tương lai ta nhất định phải bước vào Thần Cảnh, lên trời xuống đất, nhất định phải tìm tới phương pháp phục sinh cho người." Diệp Viễn rưng rưng nói.
"Ha ha, đứa nhỏ ngốc, sống chết chính là trời định, chỉ cần ngươi sống tốt là được."
Tàn hồn của Cơ Chính Dương càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành hư vô.
Lần nữa nhìn thấy phụ thân rời xa mình, tim Diệp Viễn đau như bị đao cắt. Hắn chỉ hận mình quá yếu, nếu như hắn có thực lực của phụ thân lúc trước, nhất định có thể lưu lại thần hồn của phụ thân, thậm chí để người khởi tử hồi sinh.
Mà bây giờ, cái gì hắn cũng không làm được.
Một lần nữa Diệp Viễn cảm nhận được loại cảm giác vô cùng bất lực kia, loại cảm giác này hắn cực kỳ không thích.
"Diệp Viễn ta đời này nhất định phải bước vào Thần Cảnh. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Diệp Viễn ta muốn tìm ra con đường của chính mình, nghịch đảo thương thiên này."
Lúc này, Diệp Viễn đã trở về hiện thực, ngửa mặt lên trời thét dài nói.
Đến tận đây, rốt cục Diệp Viễn đã hoàn thành đột phá Linh Dịch Cảnh.
Thiên địa dị tượng tiêu tán đi, giống chưa từng xuất hiện qua.
Viên Phi mang theo hai người Nam Phong Chỉ Nhu và Tô Nhất Sơn đang hôn mê tới trước mặt Diệp Viễn, Diệp Viễn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ trong bi thương, nhìn thấy Tô Nhất Sơn, không khỏi sát ý đại thịnh.