Chương 155: Phát tiết cảm xúc!
Chiêu thức của Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn đã quá quen thuộc rồi!
Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, Bát Trọng Lãng!
Nhưng vấn đề là, Bát Trọng Lãng làm sao có thể có uy lực mạnh như vậy?
Trực tiếp đối kháng mới một chưởng của mình, vậy mà không rơi vào thế hạ phong!
Bát Trọng Lãng có mạnh hơn, cũng chỉ là võ kỹ cấp một mà thôi.
Diệp Viễn cũng chỉ là vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh, một võ giả Linh Dịch tầng một, sử dụng võ kỹ cấp một, vậy mà có thể đánh ngang tay với võ giả Linh Dịch tầng bốn như mình?
Võ kỹ cấp một, mạnh như vậy từ lúc nào?
Linh Dịch tầng một, cũng mạnh như vậy từ lúc nào?
Diệp Viễn nhếch miệng, bất mãn nói: "Quả nhiên, võ kỹ cấp một đã không đủ dùng rồi!"
Diệp Viễn vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh, ngoại trừ võ kỹ thân pháp « Linh Hư Phá Không » ra, tất cả võ kỹ còn lại bao gồm cả Tuyệt Dương Chỉ đều là võ kỹ cấp một.
Dùng võ kỹ cấp một đến đối chiến Linh Dịch tầng bốn, hiển nhiên có chút không đủ dùng.
Vừa rồi một chưởng này nhìn như cân sức ngang tài, thật ra rõ ràng hắn vẫn ở vào thế yếu.
Diệp Viễn nhận lực trùng kích lớn hơn so với Tô Nhất Sơn, khoảng cách lui lại cũng xa hơn.
Nam Phong Chỉ Nhu nhìn thấy như vậy không ngậm miệng được, cũng không vùng vẫy trong tay Viên Phi nữa.
Rất hiển nhiên, một màn này mang cho nàng rung động cũng không nhỏ.
Mặc dù một chưởng vừa rồi kia của Tô Nhất Sơn không phải một chưởng mạnh nhất của hắn, nhưng hắn cũng không có giữ lại thực lực.
Võ kỹ cấp hai trung cấp cộng thêm thực lực Linh Dịch tầng bốn, thấy thế nào kết cục cũng phải là Diệp Viễn bị trọng thương thổ huyết, thế nhưng Diệp Viễn chỉ là thối lui mấy bước mà thôi.
Nam Phong Chỉ Nhu chợt nhớ tới một chuyện, lớn tiếng hỏi: "Diệp Viễn, ngươi đến cùng ngưng tụ mấy giọt Linh Dịch?"
Nam Phong Chỉ Nhu vừa hỏi đến chuyện này, Tô Nhất Sơn cũng dựng lỗ tai lên, hắn cũng rất hiếu kì đến cùng là bảy giọt hay là tám giọt.
Diệp Viễn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Chín giọt."
Tô Nhất Sơn trợn tròn mắt: "Chín... Chín giọt? Không thể nào! Trên đời này, làm sao có thể có người ngưng tụ ra chín giọt Linh Dịch, đan điền còn không có bị vỡ tung?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ngươi không biết, không có nghĩa là không có. Tần quốc chỉ là một góc nhỏ, ngươi chẳng qua là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
"Nói đùa cái gì, ta không tin! Ếch ngồi đáy giếng? Nói như ngươi không phải là người Tần quốc! Ha ha, ta đã biết, nhất định là ngươi chỉ ngưng tụ ra bảy giọt, nhất định phải mạo xưng là trang hảo hán, hay là muốn dao động tâm cảnh của ta!"
Không phải Tô Nhất Sơn không chịu tin tưởng, mà thật sự là chín giọt Linh Dịch so với truyền thuyết còn muốn truyền thuyết hơn. Ở trong quan niệm của hắn, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện.
Nhưng mà Diệp Viễn nói ra mình ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, phá vỡ nhận biết tuyệt đối của Tô Nhất Sơn, cho nên hắn lựa chọn không tin.
Có điều ở sâu trong nội tâm, một thanh âm không hài hòa lại đang nói với Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn nói là sự thật!
Nếu không giải thích thế nào về việc Diệp Viễn có thể lấy cảnh giới Linh Dịch tầng một, phối hợp với võ kỹ cấp một đánh thành ngang tay với hắn?
Mặc dù Tô Nhất Sơn chưa từng gặp võ giả ngưng tụ bảy giọt Linh Dịch, nhưng là hắn biết bảy giọt Linh Dịch võ giả, là tuyệt không thể có được thực lực cường đại như vậy!
Nói cách khác, ít nhất Diệp Viễn ngưng tụ tám giọt Linh Dịch, thậm chí là Tô Nhất Sơn không nguyện ý thừa nhận - chín giọt!
"Ta chỉ là đang trần thuật một sự thật, cũng không phải để cho ngươi tin tưởng. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt, đều không cải biến được kết cục." Diệp Viễn không thản nhiên nói.
"Hừ! Ta cũng không tin, ngươi yêu nghiệt hơn nữa cũng chỉ là Linh Dịch tầng một, còn có thể lật trời sao?" Tô Nhất Sơn cả giận nói.
Nói xong, Tô Nhất Sơn lần nữa nhào thân mà lên, đánh lại một chỗ với Diệp Viễn.
Thân pháp của hai người nhanh đến mức cực hạn, hóa thành hai đạo tàn ảnh, càng không ngừng đánh đến cùng một chỗ, trong chớp mắt đã đánh mấy chục chiêu!
Thân pháp của Tô Nhất Sơn cũng không cần nói, hắn luyện cũng là võ kỹ thân pháp cấp hai cao cấp, không kém chút nào so với « Linh Yến Vũ » của Nam Phong Chỉ Nhu!
Nhưng mà sau khi Diệp Viễn đột phá Linh Dịch Cảnh, có nguyên lực khổng lồ chèo chống, uy lực chân chính tầng thứ nhất của « Linh Hư Phá Không » cũng hiện ra rồi!
Tốc độ của hắn, vậy mà còn nhanh hơn so với Tô Nhất Sơn nửa bước!
Người ngoài nhìn không ra, nhưng Tô Nhất Sơn lại cảm giác vô cùng rõ ràng.
Cũng bởi vì kém nửa bước này, công kích của hắn vĩnh viễn chậm hơn nửa nhịp so với Diệp Viễn, cái này khiến cho mỗi lần công kích của hắn không cách nào phát huy ra toàn lực.
Bát Trọng Lãng và Tuyệt Dương Chỉ của Diệp Viễn đều là công pháp cấp một nhưng uy lực cực lớn, nhất là Tuyệt Dương Chỉ, uy lực lúc này đã phải uy lực lúc ở Nguyên Khí Cảnh có thể so sánh nổi.
Mặc dù không cách nào tạo thành chân chính tổn thương cho Tô Nhất Sơn, nhưng lại để hắn không thể bỏ mặc không quan tâm.
Diệp Viễn lợi dụng ưu thế nửa nhịp này, tăng thêm uy lực cường đại của Tuyệt Dương Chỉ và Bát Trọng Lãng, sửng sốt và Tô Nhất Sơn khó khăn lắm chiến thành ngang tay!
Loại cảm giác này, để Tô Nhất Sơn buồn bực muốn thổ huyết.
Hiện tại hắn có chút hối hận và Diệp Viễn lớn như vậy, hắn hẳn là ngay từ đầu liền tế ra chiêu thức mạnh nhất quyết chiến sinh tử với Diệp Viễn.
Hiện tại dưới loại tình huống này, hắn đã không thể rời khỏi chiến cuộc nữa.
Diệp Viễn giống như nổi cơn điên, từ đầu đến cuối đều dây dưa lấy hắn, không cho hắn chút cơ hội thở dốc nào.
"Đáng chết! Không ngờ thân pháp của hắn mạnh như vậy, bị hắn lừa rồi!" Tô Nhất Sơn một bên ứng đối, một bên mắng thầm.
Hiện tại ý nghĩ của hắn rất đơn giản, tìm một cơ hội thoát khỏi chiến cuộc, sau đó phóng ra đại chiêu!
Thế nhưng, Diệp Viễn lại không cho hắn cơ hội này.
Lúc này Diệp Viễn giống như một con trâu không biết mệt mỏi, tất cả chiêu thức như gió bão mưa rào đánh lên người Tô Nhất Sơn.
Vừa trải qua sinh ly tử biệt với phụ thân, trong lòng Diệp Viễn có vô tận bi thương. Hắn đem những bi thương này biến thành sức chiến đấu, toàn bộ phóng thích lên Tô Nhất Sơn!
Hiện tại Tô Nhất Sơn chỉ là kẻ để hắn phát tiết cảm xúc trong lòng mà thôi.
Cứ như vậy chỉ một lát hai người đã giao thủ trên trăm hiệp!
"Ầm!"
Lại là một cái đụng nhau sau đó hai người tách ra.
Rốt cục Diệp Viễn từ bỏ dây dưa với Tô Nhất Sơn, tâm tình tiêu cực trong lòng của hắn đã phát tiết gần hết.
Sau khi tách ra, hai người đều thở hồng hộc. Hiển nhiên chiến đấu với cường độ cao như thế tiêu hao thể lực và nguyên lực cực lớn.
Thở dốc mấy hơi, Tô Nhất Sơn hồi phục một chút sức lực hắn liền giận dữ nói với Diệp Viễn: "Diệp Viễn, đừng tưởng rằng ngươi có thân pháp nhanh là ngon lắm! Có bản lĩnh, ngươi phá giải chiêu này của ta xem!"
Nói xong, hai tay của Tô Nhất Sơn hướng lên trời, chính là chuẩn bị đánh ra Phiên Thiên Chưởng!
Tô Nhất Sơn đã là Linh Dịch tầng bốn, lúc này thi triển Phiên Thiên Chưởng và lúc ở học viện đã không thể so sánh với nhau!
Một cỗ khí thế doạ người tản mát ra, càng để cho người ta có loại cảm giác thiên băng địa liệt.
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm tình, lấy Thương Hoa Kiếm ra thản nhiên nói: "Vận động nóng người đã làm xong, hiện tại liền dùng chiêu thức bởi vì các ngươi ám sát mà đại thành - Cửu Kiếm Thức, đến tiễn ngươi lên đường."
Nói xong, bóng người một phần, chín Diệp Viễn xuất hiện ở trước mắt Tô Nhất Sơn.
Tô Nhất Sơn thấy thế con ngươi không khỏi co rụt lại, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn lại còn cất giấu chiêu thức lợi hại như thế!
Quyết đấu với Thường Nhất chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc ấy hắn và Nam Phong Chỉ Nhu đang đối chiến, căn bản là không có nhìn thấy Diệp Viễn làm thế nào để trốn tránh được ám sát.
Mà sau đó trong khi đối luyện, Diệp Viễn cũng không sử dụng một chiêu này.
Bây giờ nhìn thấy, chín bóng người mang cho Tô Nhất Sơn rung động quá lớn!