Chương 156: Thần hồn bí kỹ!
Cùng lúc đó kiếm ý kinh khủng cũng tản mát ra, đối đầu với khí thế của Tô Nhất Sơn, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
Kiếm ý này khiến cho Tô Nhất Sơn ấn tượng khá là sâu sắc.
Lúc trước vì Liễu Nhược Thủy, Tô Nhất Sơn bị Diệp Viễn đánh cho tóc tai bù xù, chính là bị đạo kiếm ý này đánh trúng.
Có điều kiếm ý của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm lúc trước đã không thể so sánh nổi với bây giờ rồi.
Cảnh giới kiếm ý của Diệp Viễn cực cao, chỉ là không có nguyên lực tương xứng đến phối hợp.
Bây giờ Diệp Viễn đã đột phá Linh Dịch Cảnh, đồng thời ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, lần nữa thi triển Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm, uy lực tự nhiên so với lúc ở Nguyên Khí Cảnh tăng lên mấy cái cấp bậc!
Lần này Diệp Viễn thi triển Cửu Kiếm Thức, chín thân ảnh đã không còn xếp thành một hàng, mà là đứng ở các phương hướng khác nhau.
Sau khi Cửu Kiếm Thức hoàn thành, Diệp Viễn đã có thể tùy ý thi triển chín thân ảnh này, mà lại có thể tùy ý khống chế thời gian phát ra kiếm mang!
Kể từ đó, uy lực của Cửu Kiếm Thức lập tức lớn hơn rất nhiều.
Kiếm mang của chín thân ảnh từ các phương hướng khác nhau phát ra, phòng ngự khó hơn nhiều so với xếp thành một hàng.
Mà Diệp Viễn lại có thể căn cứ vào tình trạng của đối thủ, tùy ý điều chỉnh thời gian phát ra kiếm mang.
Loại cải biến tiết tấu này, là khó đề phòng nhất.
Nếu như không phải thực lực mạnh hơn Diệp Viễn quá nhiều, đối thủ vừa mới phòng ngự một cái kiếm mang, khi sức lực còn chưa hồi phục thì đạo kiếm mang thứ hai đã đến, phải phòng ngự thế nào đây?
Đây mới là chỗ mạnh nhất khi Diệp Viễn sáng chế chiêu Cửu Kiếm Thức này!
Kiếm ý cường đại phối hợp hoặc thay đổi công kích, có thể để thực lực của Diệp Viễn lại lần nữa tăng vọt!
Bản năng của Tô Nhất Sơn cảm thấy không tốt lắm, nhưng lúc này tên đã lên dây không phát không được.
Nếu không phân rõ cái nào là bản thể của Diệp Viễn, thì trực tiếp dùng chưởng phong đánh qua là được!
Bằng vào thực lực cường đại của Linh Dịch tầng bốn, hắn muốn trực tiếp tiến hành nghiền ép Diệp Viễn!
Coi như Diệp Viễn ngưng tụ chín giọt Linh Dịch, chênh lệch với hắn vẫn rất lớn. Không lợi dụng tốt ưu thế này, hôm nay thật sự là hắn không có chút phần thắng nào rồi.
Bản thân Phiên Thiên Chưởng uy lực vô cùng lớn, trong số võ kỹ cấp hai ở Tô gia, cũng là đứng đầu.
Sau khi đột phá Linh Dịch Cảnh, Tô Nhất Sơn có lòng tin có thể dùng Phiên Thiên Chưởng nghiền ép cả võ giả Linh Dịch tầng năm!
Tô Nhất Sơn đúng thật là một thiên tài, kinh nghiệm lâm trận cũng có chút phong phú, cũng không phải là loại đóa hoa lớn lên trong nhà ấm kia.
Đáng tiếc là... Hắn lại đối đầu với Diệp Viễn!
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị phát ra Phiên Thiên Chưởng, đột nhiên đầu ong lên một cái, thần hồn lâm vào một loại trạng thái ngơ ngơ ngác ngác!
Thế nhưng, Tô Nhất Sơn thanh tỉnh lại rất nhanh.
Chỉ là cao thủ so chiêu, chần chừ trong chốc lát như vậy đã đủ trí mạng.
Chín tia kiếm mang gào thét mà ra, chớp mắt đã đến trước người Tô Nhất Sơn, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, nhưng muốn vận công ngăn cản thì đã quá muộn.
"Xuy xuy xuy..."
Chín tia kiếm mang mạnh mẽ đánh vào trên người Tô Nhất Sơn, trong nháy mắt công phá nguyên lực hộ thể, phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn.
"Chuyện gì xảy ra..." Đây là ý nghĩ sau cùng hiện lên trong đầu Tô Nhất Sơn, nhưng mà hắn vĩnh viễn sẽ không biết được nữa.
Nam Phong Chỉ Nhu nuốt nước miếng một cái, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Vừa rồi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nàng cũng rất muốn biết.
Trong thời khắc quan trọng vừa rồi, rõ ràng Tô Nhất Sơn chần chừ một chút. Chính là một chút này, đã khiến hắn mất mạng.
Thế nhưng là trong thời khắc sống chết trước mắt như thế, làm sao hắn lại chần chừ đây? Như vậy khác gì so với tự sát chứ?
Nam Phong Chỉ Nhu biết nhất định là do Diệp Viễn giở trò quỷ, nhưng không biết đến cùng hắn dùng thủ đoạn gì.
Nói đi thì nói lại, sau khi Tô Nhất Sơn đột phá cảnh giới, thật ra đã khó phân cao thấp với nàng rồi. Diệp Viễn có thể giết chết Tô Nhất Sơn, tất nhiên cũng có năng lực giết chết nàng.
Nam Phong Chỉ Nhu không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh hai tháng trước, suýt chút nữa thì nàng đã giết chết Diệp Viễn.
Mới có hai tháng hắn đã đuổi kịp, thậm chí vượt qua mình rồi sao?
Uổng cho Nam Phong Chỉ Nhu nàng từ trước tới nay luôn tự xưng là thiên tài, thế nhưng ở trước mặt Diệp Viễn, lại là cái thá gì chứ!
"Nam Phong sư tỷ? Nam Phong sư tỷ?"
"Ách, a? Chuyện gì?" Diệp Viễn liên tiếp gọi hai câu, Nam Phong Chỉ Nhu mới phản ứng lại.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi."
Từ khi tiến vào Rừng Sâu Vô Biên đã qua năm sáu ngày, Diệp Viễn còn có hai loại dược liệu cần phải hái.
Nếu chuyện nơi đây đã xong, tự nhiên không muốn lại tiếp tục chậm trễ.
Nếu như không phải nhất định phải đột phá Linh Dịch Cảnh, Diệp Viễn đã sớm để Viên Phi giết Tô Nhất Sơn, làm sao phải bày ra nhiều chuyện như vậy.
Nam Phong Chỉ Nhu có chút thất hồn lạc phách đi sau lưng Diệp Viễn, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường.
Trên đường đi, hai người đều vô cùng trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Hai canh giờ về sau, Nam Phong Chỉ Nhu rốt cục không nhịn được nữa bèn mở miệng: "Diệp Viễn, chẳng lẽ ngươi không có cái gì muốn hỏi sao?"
"Khi muốn nói tự nhiên ngươi sẽ nói, không muốn nói, ta có hỏi cũng vô dụng." Diệp Viễn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu.
Nam Phong Chỉ Nhu hơi có chút u oán nhìn bóng lưng của Diệp Viễn, nhếch miệng bất mãn nói: "Hứ, người không hiểu phong tình! Bản công chúa nói còn không được sao? Phụ thân ta là Nam Phong Dật, ta là Nam Phong Chỉ Nhu, cô cô ta là Nam Phong Nhược Tình, phụ thân ta là quốc quân Tần quốc, được rồi chứ?"
"Cái này ta đã sớm biết."
"... Ta biết ngươi biết, thế nhưng dù sao ngươi cũng nên cho ta một cái thái độ chứ?"
"Biết rồi thì biết rồi, ngươi muốn để ta cho ngươi thái độ gì?"
Nam Phong Chỉ Nhu bị thái độ của Diệp Viễn làm cho tức giận đến nghiến răng, giậm chân một cái dừng lại, lớn tiếng nói với bóng lưng của Diệp Viễn: "Giấu diếm thân phận với ngươi là ta và cô cô không phải, nhưng chúng ta cũng là có nỗi khổ tâm. Lấy thân phận của ta và cô cô tiến vào học viện có nhiều bất tiện, cho nên mới giấu diếm họ của mình. Lúc đầu ta cũng dự định sau khi trở về nói cho ngươi, nhưng không phải cứ mãi không có cơ hội sao?"
Diệp Viễn cũng ngừng chân quay người, nhìn nhìn Nam Phong Chỉ Nhu, bỗng nhiên cười nói: "Nam Phong sư tỷ suy nghĩ nhiều rồi, nếu như ta thật sự có thái độ gì, đã sớm mặc kệ ngươi, chứ không phải đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi. Không có thái độ, đó chính là thái độ tốt nhất."
Nam Phong Chỉ Nhu khẽ cắn hàm răng, cả giận: "Vậy ngươi không nói sớm, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự tức giận đấy."
"Ngươi cũng đâu có hỏi ta." Diệp Viễn rất vô tội nói.
Nam Phong Chỉ Nhu ngẫm lại cũng đúng, hình như từ đầu đến cuối đều là tự mình nghi thần nghi quỷ, căn bản là không có hỏi qua gia hỏa này.
Có lẽ chuyện giấu diếm thân phận này, tại trong lòng gia hỏa này căn bản cũng không tính là chuyện gì nhỉ?
"Được rồi, là ta tự mình đa tình! Vậy ngươi nói cho ta, lúc ngươi giết Tô Nhất Sơn, vì sao hắn lại chậm nửa nhịp?"
Nam Phong Chỉ Nhu là người tính tình tùy tiện, biết Diệp Viễn không tức giận, chuyện này trực tiếp bị nàng quăng ra khỏi đầu.
Nam Phong Chỉ Nhu lại biến thành một tiểu công chúa điêu ngoa.
"Cái đó à... Là thần hồn bí kỹ « Kinh Thần Thứ », có thể để cho người ta ngắn ngủi thất thần." Diệp Viễn cũng không có ý giấu diếm mà nói thẳng.
"Thần hồn bí kỹ! Ngươi thậm chí ngay cả thần hồn bí kỹ cũng biết!" Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
"Đây chỉ là thần hồn bí kỹ nông cạn nhất mà thôi, có cái gì đáng để ngạc nhiên?"
Không phải Diệp Viễn tinh tướng, cái « Kinh Thần Thứ » này thật sự là nông cạn nhất trong số thần hồn bí kỹ của hắn.