Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 161: Huyết Bồ Đề!

Chương 161: Huyết Bồ Đề!
Hai người một hổ đi sâu vào theo suối Hắc Thủy, qua khoảng một khắc thời gian, phía trước bị một sườn núi lớn chặn đường đi.
"A, hết đường rồi. Đoạn đường này làm gì có vật gì tốt chứ." Nam Phong Chỉ Nhu uể oải nói.
Diệp Viễn cũng dừng bước lại, nhìn quanh bốn phía một cái, cũng không phát hiện có vật gì hữu dụng.
Đoạn đường này đi tới, hắn vẫn luôn lưu ý hoàn cảnh chung quanh, nếu có cái thiên tài địa bảo gì, tuyệt đối không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Nhưng đến bây giờ, hắn cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
"Chẳng lẽ con Thất Sắc Lưu Vân Mãng này thật chỉ là nhìn trúng nơi này, muốn tu hú chiếm tổ chim khách? Không có lý nào! Bằng vào thực lực của nó hoàn toàn có thể đi vào chỗ càng sâu, chiếm cứ địa bàn tốt hơn, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại muốn chọn nơi này" Diệp Viễn cũng là trăm mối vẫn không có cách lý giải.
"Ha ha ha, không phải ngươi tự xưng là không gì không biết sao? Không ngờ ngươi cũng có lúc này đấy. Còn nói cái gì mà tri thức chính là lực lượng, hiện tại tri thức đã biến thành bọt nước rồi." Nam Phong Chỉ Nhu không chút lưu tình giễu cợt nói.
Đối với chuyện Diệp Viễn liên tục châm chọc nàng không có đầu óc, Nam Phong Chỉ Nhu cũng là oán niệm sâu đậm.
Nữ nhân là thù dai nhất, nữ nhân xinh đẹp thù càng thêm dai.
Chỉ là mỗi lần Diệp Viễn tiên đoán đều cực kỳ chuẩn xác, Nam Phong Chỉ Nhu không có cơ hội bắt được điểm yếu, cho nên không có cách nào phản bác lại.
Lần này thật vất vả mới gặp Diệp Viễn thất thố, đương nhiên Nam Phong Chỉ Nhu không bỏ qua cơ hội.
Khóe miệng Diệp Viễn co quắp, có loại cảm giác như tự đào hố chôn mình.
Thế nhưng hắn luôn cảm giác mình phán đoán không sai, vấn đề là thiên tài địa bảo đến cùng ở chỗ nào.
"Diệp Viễn, nhờ ngươi lần sau đừng có… Á, Bạch Quang, ngươi muốn đi đâu?"
Nam Phong Chỉ Nhu còn đang tiếp tục quở trách Diệp Viễn, Bạch Quang lại hóa thành một đạo lưu quang, chạy vội về phía sườn núi.
Diệp Viễn thấy thế, mắt không khỏi sáng lên, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này biết đồ vật ở đâu.
Bạch Quang chạy tới chân núi, trực tiếp vọt lên trên, bước lên một khối nham thạch, sau đó trái nhảy phải nhảy leo lên trên, giống như là giẫm trên đất bằng.
Tới một chỗ cực cao, thân hình của Bạch Quang lóe lên, bỗng nhiên không thấy đâu nữa.
Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu nhìn kỹ lại, thì thấy nơi đó lại có một cái lỗ nhỏ, Bạch Quang đã tiến vào trong động.
"Chẳng lẽ thật sự có đồ tốt" Nam Phong Chỉ Nhu lẩm bẩm nói.
Lúc này, hiển nhiên nàng cũng đoán được Bạch Quang đi làm cái gì rồi, nhịn không được âm thầm cầu nguyện Bạch Quang chỉ là đi chơi, tìm không thấy thứ gì mới tốt.
Mặc dù Bạch Quang còn chưa đi ra, nhưng không biết thế nào Nam Phong Chỉ Nhu lại cảm thấy mặt có chút nóng.
"Thì ra giấu ở nơi kín như thế, trách không được ta tìm nửa ngày cũng không tìm được. Không ngờ Bạch Quang lại còn có loại bản lãnh này." Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc với bản lĩnh của Bạch Quang.
Nghĩ một chút Diệp Viễn cũng bình thường trở lại. Đoán chừng là loại quả gì đó, Bạch Quang có thể ngửi được cũng không biết chừng.
Chỉ trong chốc lát, thân hình Bạch Quang lần nữa xuất hiện tại cửa hang, chỉ là lần này, trên miệng còn ngậm một thứ đồ nhỏ.
Bạch Quang ngậm thứ đó chạy xuống sườn núi, đi đến bên người Diệp Viễn.
Trong miệng Bạch Quang ngậm một nhành cây, phía trên có một quả nhỏ. Nó đem thứ đồ này đưa cho Diệp Viễn, còn lắc lắc cái đuôi, tỏ ra đáng yêu giống như đang lấy lòng.
Diệp Viễn cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Bạch Quang ý muốn cổ vũ nó, rồi hơi có chút hưng phấn cầm lên cái quả nhỏ kia, bởi vì hắn đã nhận ra đó là cái gì.
"Thì ra là Huyết Bồ Đề. Trách không được con Thất Sắc Lưu Vân Mãng kia lưu luyến nơi đây, hóa ra là vì nó."
Nam Phong Chỉ Nhu có chút xấu hổ, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ vụng trộm đánh giá thứ đồ kia.
Đó là một quả nhỏ màu đỏ huyết, nhìn qua cũng không có gì thu hút. Nếu như là nàng, có khi thấy được cũng không chú ý đến, trực tiếp bỏ qua mất.
Diệp Viễn thấy Nam Phong Chỉ Nhu muốn nói lại thôi, dáng vẻ lén lút, không nhịn được buồn cười.
Biết nữ nhi nhà người ta da mặt mỏng, Diệp Viễn cũng không kích thích nàng, mà giải thích nói: "Huyết Bồ Đề này thế nhưng là đồ tốt. Đây chính là dược liệu cấp ba, mà lại cực kì hiếm gặp. Nếu Thất Sắc Lưu Vân Mãng ăn thứ này vào có thể sẽ trực tiếp đột phá đến yêu thú cấp hai hậu kỳ."
Nam Phong Chỉ Nhu thấy Diệp Viễn không có ý muốn giễu cợt lại nàng, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ là vẫn mạnh miệng nói: "Ta lại không cần ngươi giải thích."
"Được rồi được rồi, là chính ta thích khoe khoang, nhất định phải giải thích cho ngươi nghe. Được chưa?"
Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới hài lòng, có điều lập tức không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi: "Nếu Huyết Bồ Đề này lợi hại như vậy, vì sao lâu như thế nó còn chưa ăn?"
Diệp Viễn cười nói: "Cũng coi như gia hỏa này không may. Nếu như ta đoán không lầm, trước đó Huyết Bồ Đề này có lẽ còn chưa chín, cũng mới chín trong vòng hai ngày này. Nó còn chưa kịp ăn, thì gặp Bạch Hổ và chúng ta, ngược lại để chúng ta nhặt được tiện nghi rồi. Có điều thứ này bị nó ăn cũng quá phung phí của trời rồi, nếu dùng để luyện chế đan dược cấp ba Bồ Đề Đan, có thể vô điều kiện để võ giả Ngưng Tinh Cảnh tăng lên một tầng tiểu cảnh giới mà hoàn toàn không có tác dụng phụ "
Nam Phong Chỉ Nhu nghe xong không khỏi há to miệng, võ giả Ngưng Tinh Cảnh tăng lên một tầng tiểu cảnh giới vô điều kiện, đây là khái niệm gì?
Võ giả Ngưng Tinh Cảnh, đừng nói là đột phá một tầng tiểu cảnh giới, dù chỉ là tiến bộ một chút, đều cần dùng rất nhiều thời gian.
Võ giả Ngưng Tinh Cảnh bên trong Tần quốc, ngoại trừ viện trưởng đại nhân và Ngô Đạo Phong đại nhân của công hội Luyện Dược Sư là Ngưng Tinh Cảnh tầng hai, những người khác tất cả đều là Ngưng Tinh Cảnh tầng một.
Phụ thân của Nam Phong Chỉ Nhu là Nam Phong Dật, cũng chính là quốc quân Tần quốc, đột phá Ngưng Tinh Cảnh đã hơn hai mươi năm, vẫn dừng lại ở Ngưng Tinh Cảnh tầng một như cũ.
Có thể thấy được võ giả Ngưng Tinh Cảnh muốn bước lên phía trước là chuyện gian nan dường nào.
Tần quốc có hai vị đại đan sư cao cấp, thế nhưng bọn hắn đều không thể luyện chế ra đan dược có thể làm cho võ giả Ngưng Tinh Cảnh trực tiếp đột phá tiểu cảnh giới, Diệp Viễn lại có thể.
Nếu như Diệp Viễn đem một viên đan dược bày ra trước mặt những người này, kết quả chỉ có hai loại.
Một loại là bọn hắn giết Diệp Viễn, sau đó vì viên đan dược kia đánh nhau đến ngươi chết ta sống; còn có một loại chính là đi theo phía sau mông Diệp Viễn, hi vọng làm cho Diệp Viễn vui, sau đó đem viên đan dược kia bố thí cho bọn hắn.
Cho dù là hai vị đại đan sư cao cấp, nhìn thấy Bồ Đề Đan cũng vô pháp không động tâm.
Kỳ thật Diệp Viễn nói khả năng giúp đỡ Viên Phi đột phá cấp bốn, Nam Phong Chỉ Nhu còn không có quá nhiều khái niệm, bởi vì chuyện đó cách nàng quá xa.
Thế nhưng là khả năng giúp đỡ võ giả Ngưng Tinh Cảnh tăng lên một tầng tiểu cảnh giới, cái này lại mang cho nàng rung động quá lớn.
Nam Phong Chỉ Nhu mắt lom lom nhìn Diệp Viễn, bộ dạng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, lập tức biết nàng đang suy nghĩ gì, nói ra: "Yên tâm, quả Huyết Bồ Đề này ít nhất có thể luyện chế mười viên Bồ Đề Đan, đến lúc đó ta sẽ giữ lại cho phụ thân ngươi một viên."
Diệp Viễn nói xong, Nam Phong Chỉ Nhu đỏ mặt lên, nhưng vẫn cảm kích nói: "Cám ơn ngươi."
Diệp Viễn chế nhạo: "Chuyện của mình ngươi chưa từng cám ơn ta, lại vì chuyện của phụ vương ngươi cám ơn ta, thật đúng là để cho ta thụ sủng nhược kinh mà. Có điều, ngươi cũng biết ta vừa mới đột phá Linh Dịch Cảnh, muốn luyện chế Bồ Đề Đan, chỉ sợ còn cần một chút thời gian."
Lần này Nam Phong Chỉ Nhu lại không có nổi giận, mà liền vội vàng lắc đầu nói: "Không vội, không vội."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất