Chương 180: Nam Phong Dật
"Đông gia! Rốt cục người cũng xuất quan rồi."
Phùng Tam đang nổi giận, sau khi thấy Diệp Hàng, lập tức vui mừng quá đỗi.
Cho dù ai cũng không làm sao hiểu được, hơn một tháng nay Phùng Tam trải qua thế nào.
Mà bây giờ nhìn thấy Diệp Hàng xuất quan, tất cả đều đáng giá.
"Hứ, không phải chỉ là xuất quan thôi sao, ngạc nhiên làm gì. Hiện tại đã đến nước này, coi như xuất quan thì cũng có ích lợi gì."
Nhìn thấy Diệp Hàng, gã sai vặt cũng hết sức kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh lại ưỡn ngực lên.
Hiện tại Túy Tinh Lâu chúng ta mới là cường đại nhất.
Coi như Diệp Hàng xuất quan thì có thể ngăn cơn sóng dữ này sao?
Không có khả năng.
"Ngươi dám bất kính với Đông gia, muốn chết sao?" Phùng Tam nghe vậy giận dữ, liền muốn một chưởng đập chết gã sai vặt.
"Được rồi, một tên tiểu lâu la mà thôi, để hắn đi đi." Diệp Hàng thản nhiên nói.
Lấy thân phận của hắn, không cần thiết tính toán chi li với một tên tiểu lâu la.
"Ha ha, Diệp các chủ quả nhiên là người biết đại cuộc. Ta nghĩ, chỉ cần Diệp các chủ cúi đầu xưng thần với lâu chủ của chúng ta ở đại hội phẩm đan, ngài ấy chắc sẽ khoan dung độ lượng tha thứ cho ngươi. Ừm, thiệp mời ta đã đưa đến, Diệp các chủ, cáo từ."
Gã sai vặt còn thật sự xem mình là một nhân vật, chắp tay với Diệp Hàng, sau đó sải bước rời đi.
Phùng Tam ở một bên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một mặt khó chịu nói: "Đông gia, bây giờ một gã sai vặt của Túy Tinh Lâu cũng dám đến Dược Hương Các chúng ta khiêu khích. Theo ta thấy, nên đập chết tiểu tử này, cho Túy Tinh Lâu xem chút sắc mặt."
Diệp Hàng khoát khoát tay cười nói: "Gã sai vặt này chỉ là cái nhân vật cỏn con, giết hắn chẳng phải càng lộ ra chúng ta vô năng, chỉ có thể trút giận lên một gã sai vặt của Túy Tinh Lâu thôi sao? Nếu muốn tìm lại mặt mũi đương nhiên phải tìm đại nhân nhà bọn hắn."
Lông mày Phùng Tam nhíu lại, nghe ra chút tương lai, mừng rỡ nói: "Ý của Đông gia là…"
Diệp Hàng cầm thiệp mời lên, nghiền ngẫm nói: "Vạn Đông Hải hắn muốn thông qua cái đại hội phẩm đan này nhất thống giới đan dược Tần quốc, sợ là không dễ dàng như vậy đâu."
"Ha ha, ta biết là Đông gia sẽ không dễ dàng nhận thua đâu mà." Phùng Tam nghe xong đại hỉ, có điều lông mày lại lập tức nhíu lại nói: "Đông gia, nghe nói lần này Vạn Đông Hải tổ chức đại hội phẩm đan, còn muốn đưa ra ba loại đan dược mới. Một cái Tụ Nguyên Đan đã để chúng ta sứt đầu mẻ trán, nếu lại đưa ra ba loại đan dược liền, chúng ta…"
"Yên tâm đi lão Phùng. So đan dược, ta…ừm cha con chúng ta cho tới bây giờ chưa sợ qua ai. Lần này, chúng ta phải để cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt." Diệp Hàng hào khí hùng hồn nói.
Phùng Tam nhìn Diệp Hàng, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi rõ ràng Diệp Hàng định nói mình, thế nhưng nói đến bên miệng, lại nhắc tới cả Diệp Viễn.
Đường đường là một đại đan sư, vậy mà đặc biệt nhắc đến nhi tử của mình, đây là vì cái gì?
Một chỗ trong biệt viện hoàng cung, Diệp Viễn đang nằm trên ghế mây, vểnh chân bắt chéo lên, đằng sau còn có hai cung nữ xinh đẹp như hoa đang quạt cho hắn, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
"Diệp Viễn, Trú Nhan Đan của ngươi đã luyện xong chưa? Còn chưa luyện xong, bản công chúa lập tức đốt cái biệt viện này đi, đưa ngươi lên trời."
Tiếng mắng chửi của Nam Phong Chỉ Nhu liền phá vỡ yên tĩnh của biệt viện này.
Diệp Viễn giật nảy mình, vội vàng bước vọt ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy trên tay Nam Phong Chỉ Nhu cầm một bó đuốc, làm bộ muốn châm lửa, Nam Phong Nhược Tình ở sau lưng Nam Phong Chỉ Nhu che miệng mà cười.
Nữ nhân này nói được thì làm được, không cẩn thận thì thật sự sẽ đốt nơi này đi.
"Đừng đừng đừng, bà cô của ta ơi, đây là phòng ở nhà của ngươi đấy, ngươi đốt cái gì mà đốt."
"Ta mặc kệ ngươi. Nếu hôm nay ngươi không luyện chế ra Trú Nhan Đan cho ta, thì ta sẽ đốt chỗ này."
"Ta nói ngươi không thể chờ hai ngày sao? Thương thế của ta vừa mới tốt một chút, hai ngày trước lại vừa luyện chế Nguyên Dương Đan, nguyên khí bị tổn thương, ngươi cũng nên cho ta thời gian nghỉ ngơi chứ. Nếu không ta luyện hỏng Trú Nhan Đan rồi, chẳng phải là sẽ hủy dung nhan tuyệt thế của sư tỷ sao?"
Sau khi từ hang động dưới lòng đất ra ngoài, Diệp Viễn để Nam Phong Chỉ Nhu mang theo hắn trốn vào hoàng cung. Cứ như vậy, Tô Nhất Sơn và Diệp Viễn đồng thời biến mất.
Trên người Diệp Viễn có sẵn đan dược, nhưng thương thế của hắn lần này quá nặng, điều dưỡng ba ngày mới miễn cưỡng khôi phục.
Sau khi khôi phục, Diệp Viễn không kịp chờ đợi luyện chế ra Nguyên Dương Đan, cũng để Nam Phong Chỉ Nhu bí mật đưa vào Học Viện Đan Võ.
Mà từ sau khi Diệp Viễn khôi phục, Nam Phong Chỉ Nhu vẫn luôn nhớ đến Trú Nhan Đan của nàng, mỗi ngày đều đến bức bách Diệp Viễn luyện chế.
Nhưng mà tình trạng hiện tại của cơ thể Diệp Viễn đúng là không được tốt, cho nên trì hoãn mấy ngày.
Nam Phong Chỉ Nhu hấp tấp mà thích chưng diện, hôm nay rốt cục không nhịn được nữa, chạy tới uy hiếp Diệp Viễn.
"Ta mặc kệ. Hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy Trú Nhan Đan." Nam Phong Chỉ Nhu không buông tha.
Đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên một thanh âm: "Chỉ Nhu, lui ra không được hồ nháo."
"A, phụ vương! Ta… Ta và Diệp Viễn nói đùa thôi mà. Diệp Viễn…" Nam Phong Chỉ Nhu dùng ánh mắt uy hiếp Diệp Viễn.
Trung niên nhân trước mặt Diệp Viễn mặt như Quan Ngọc, khí thế mạnh mẽ, vô luận như thế nào cũng không che giấu được phong phạm vương giả trên người.
Người này chính là hoàng huynh của Nam Phong Nhược Tình, phụ thân của Nam Phong Chỉ Nhu, Hoàng đế Tần quốc - Nam Phong Dật.
Diệp Viễn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nam Phong Dật, người này cho hắn một loại cảm giác thâm thúy như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Nam Phong Dật đang quan sát Diệp Viễn, mà đồng thời Diệp Viễn cũng quan sát Nam Phong Dật, không hề có ý hành lễ.
Đan Đế có kiêu ngạo của Đan Đế, dù là chuyển thế trùng sinh, cũng không thể nào quỳ xuống hành lễ với một hoàng đế phàm tục.
Nam Phong Dật không để ý đến Nam Phong Chỉ Nhu, chỉ thản nhiên nói: "Nhược Tình, ngươi mang theo Chỉ Nhu lui xuống trước đi, ta có lời nói với Diệp tiểu huynh đệ."
Vậy mà Nam Phong Dật lại chấp nhận hành vi vô lễ của Diệp Viễn.
"Vâng." Nam Phong Nhược Tình lĩnh mệnh, mang theo cháu gái lui ra, mấy cung nữ kia tất nhiên cũng lui ra.
Có điều, ngoài mặt thì Nam Phong Nhược Tình không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn kinh.
Vậy mà Hoàng huynh lại xưng hô "Tiểu huynh đệ" với Diệp Viễn.
Danh xưng như thế này, không thể nghi ngờ là đem Diệp Viễn đặt ở vị trí bình đẳng với chính hắn.
Trong ấn tượng của Nam Phong Nhược Tình, nàng chưa từng thấy qua hoàng huynh đặt một người lên cao như thế, mà người này còn chỉ là một tên tiểu tử mười lăm tuổi đầu.
Hoàng đế bệ hạ xưng huynh gọi đệ với thần dân, cái này nghe mà cảm thấy vô cùng quái dị.
Mặc dù Nam Phong Nhược Tình biết Diệp Viễn không phải tiểu tử bình thường, nhưng Nam Phong Dật xưng hô thế này, vẫn đủ để nàng giật mình.
Sau khi mấy người Nam Phong Nhược Tình lui ra, Nam Phong Dật và Diệp Viễn tiến vào biệt viện, ngồi xuống lương đình trong vườn hoa.
"Những ngày này, tiểu nữ và xá muội nhận được Diệp tiểu huynh đệ chiếu cố, ta thay các nàng cảm tạ Diệp tiểu huynh đệ." Nam Phong Dật mới mở miệng càng là nói lời cảm tạ, lại để cho Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn.
"Bệ hạ nói quá lời, chẳng qua là tiện tay mà thôi, đảm đương không nổi cảm tạ. Huống chi, các nàng cũng giúp ta không ít." Diệp Viễn lại thản nhiên tiếp nhận, cũng không có chối từ cái gì.
Từ thái độ của đối phương cũng có thể nhìn ra, chuyện của hắn sợ là đã sớm thông qua hai cô cháu Nam Phong Nhược Tình, đều bị Nam Phong Dật biết rồi.
Nam Phong Dật khoát khoát tay, nói ra: "Vậy không giống. Ngươi trợ giúp các nàng đủ để cho các nàng hưởng thụ cả đời."
Diệp Viễn chỉ cười cười, nói ra: "Bệ hạ tới tìm ta, chỉ sợ không chỉ vì nói lời cảm tạ. Hay là chúng ta nói thẳng vào vấn đề chính, ta không thích quanh co lòng vòng."