Chương 181: Hoàng thất bấp bênh!
Nam Phong Dật nghe vậy thì sững sờ, hắn cũng không ngờ vậy mà thiếu niên này không nể mặt chính mình chút nào.
Không nói đến thân phận của hắn là Hoàng đế bệ hạ, chỉ riêng hắn là cường giả Ngưng Tinh Cảnh, chỉ sợ cũng không có nhiều võ giả Linh Dịch Cảnh dám càn rỡ như vậy.
Có điều, hắn cũng biết loại kiêu ngạo của thiên tài tuyệt thế như Diệp Viễn.
Thiên tài tuyệt thế có thể xông qua Cửu Thiên Lộ, tương lai nhất định là nhân vật tồn tại vượt ra ngoài Tần quốc. Cho nên, Diệp Viễn có tư cách để kiêu ngạo.
Đương nhiên Nam Phong Dật không biết, Diệp Viễn có đủ lực lượng nói chuyện ngang hàng với hắn, bởi vì Diệp Viễn có được một con yêu thú cấp ba làm người hầu.
Nam Phong Chỉ Nhu cũng không nói chuyện của Viên Phi cho Nam Phong Dật, bởi vì nàng đã đồng ý với Diệp Viễn, không nói với bất cứ ai.
Sau khi trở về, thậm chí ngay cả Nam Phong Dật nàng cũng che giấu.
"Khụ khụ." Nam Phong Dật ho khan vài tiếng, che giấu bối rối của mình, mới nói ra: "Không biết Diệp tiểu huynh đệ thấy đại hội phẩm đan của Túy Tinh Lâu thế nào?"
Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường nói: "Một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn đại hội phẩm đan cái gì, công phu mèo ba chân kia của Vạn Đông Hải biết phẩm đan cái rắm. Nếu như ta đoán không lầm, việc này căn bản chính là Tô gia làm ra, Vạn Đông Hải chỉ là con rối bị bọn hắn đẩy lên trước sân khấu mà thôi."
Nam Phong Dật ngạc nhiên nói: "Không ngờ Diệp tiểu huynh đệ có thể thấy thấu triệt như thế. Theo trẫm hiểu rõ, Tụ Nguyên Đan của Túy Tinh Lâu chính là xuất từ Đan đường của thượng tông. Mà lần này, bọn hắn càng là từ Đan đường lấy được ba loại đan dược mới, dùng để mê hoặc nhân tâm, thật là đáng chết mà."
Lần này đến phiên Diệp Viễn kinh ngạc: "A! Đến từ Đan đường của U Vân tông sao? Xem ra, cái Đan đường này ngược lại là có chút môn đạo đấy, có thể khai phát ra nhiều đan dược mới như vậy."
Đối với nghiên cứu đan dược thì không ai có thể so sánh với Diệp Viễn, hắn biết rõ khai phá đan dược mới khó khăn đến cỡ nào.
Bằng vào mức nhận biết về đan dược của Vô Biên giới, Đan đường lại có thể khai phá ra nhiều đan dược mới như vậy, đủ thấy thực lực của Đan đường cường đại đến mức nào rồi.
Mặc dù những đan dược mới này không đáng một đồng trong mắt Diệp Viễn, nhưng trong mắt những người khác lại là đột phá cực lớn.
"Cái này là từ sau khi tổ sư U Vô Nhai phi thăng, U Vân tông đã từng trầm luân qua một đoạn thời gian. Cho đến đời chưởng môn thứ mười một là u Dương Thác Thiên hoành không xuất thế, bằng sức một mình dẫn đầu U Vân tông hưng thịnh trở lại. Mà u Dương Thác Thiên lại cũng không dùng võ lực đến dẫn dắtl. Hắn từng là một đại Đan Hoàng, khi hắn đảm nhiệm chưởng môn đã dùng đan dược bồi dưỡng ra vô số cường giả. Cũng từ đó trở đi, U Vân Tông mới tạo thành tình huống địa vị của Đan đường và Võ đường ngang nhau." Nam Phong Dật giải thích nói.
Diệp Viễn lộ ra vẻ chợt hiểu, thế mới biết tình huống Võ đường và Đan đường của U Vân tông.
"Vậy sao? Xem ra bệ hạ tới tìm ta, là vì cảm nhận được áp lực rồi? Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy chứ? Diệt Tô gia sớm một chút chẳng phải không có nhiều chuyện nữa rồi?" Diệp Viễn cũng đại khái đoán được ý đồ của Nam Phong Dật.
Bây giờ có thể chống lại Túy Tinh Lâu, cũng chỉ có Dược Hương Các mà thôi.
Nam Phong Dật tìm đến Diệp Viễn, tất nhiên là muốn Diệp gia phối hợp với Nam Phong gia, phá hỏng đại hội phẩm đan lần này.
Nam Phong Dật cười khổ nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Ngươi biết vì sao Tô gia có thể làm đến nhiều đan dược như vậy từ Đan đường hay không?"
"Ừm… Chẳng lẽ Tô gia có người ở cấp trên?"
Nam Phong Dật gật đầu nói: "Muội muội của Tô Vũ Lâm, hai mươi năm trước gả cho trưởng lão u Dương Minh của Đan đường. Mặc dù thượng tông có quy định, người trong tông môn không được can thiệp chuyện phàm tục, nhưng u Dương gia ngẫu nhiên giúp đỡ Tô gia một chút, vẫn là dễ như trở bàn tay. Nếu không ngươi cho rằng, Tô Vũ Bách làm sao lại có thể lên làm đại trưởng lão Hình đường của Học Viện Đan Võ? Nếu không phải thực lực của hắn không đủ, sợ rằng vị trí viện trưởng này cũng đã sớm bị Tô gia cầm xuống rồi."
Lúc này Diệp Viễn mới chợt hiểu, thì ra trong đó còn có nhiều chuyện như vậy, trách không được Tô Vũ Bách một tay che trời trong học viện nhưng không ai dám lên tiếng.
Vì Tô gia có người ở U Vân tông, cho nên những năm này Nam Phong Dật mới có thể ném chuột sợ vỡ bình, luôn không dám ra tay với Tô gia, đến mức nuôi hổ gây họa.
Trách không được người của Nam Phong gia lại khiêm tốn như vậy, lại càng trách không được hoàng thất sẽ bồi dưỡng Diệp Hàng để đối kháng với Vạn Đông Hải.
Như thế xem ra, phụ thân đối đầu với Vạn Đông Hải, kỳ thật căn bản chính là hoàng thất đọ sức với Tô gia trong bóng tối.
Nhìn như vậy đến xem, tất cả đều giải thích được rồi.
Có điều, từ tình huống trước mắt đến xem, bất kể là hoàng thất hay Dược Hương Các, đều rõ ràng ở vào thế yếu.
Lần này Tô gia từ Đan đường lấy ra nhiều đan dược mới như vậy, lại làm cái gì đại hội phẩm đan gây xôn xao dư luận, chỉ sợ đã đến lúc phơi bày chân tướng rồi.
Cũng chính vì vậy, Nam Phong Dật mới ngồi không yên được nữa.
"Vậy bệ hạ tìm ta là…" Diệp Viễn không khỏi hiếu kỳ nói.
"Động tĩnh của Tô gia và Vạn gia đã lớn như thế rồi, thế nhưng ta âm thầm phái người đi Dược Hương Các mấy lần, lệnh tôn đại nhân đều đang bế quan, ta sợ…"
Thì ra, Nam Phong Dật lo lắng Diệp Hàng chỉ phòng thủ mà không chiến, như thế Nam Phong gia liền không còn chút đường lui nào.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Viễn lại có chút khó chịu. Bất kể là ai, cũng không muốn phụ thân của mình trở thành quân cờ cho người khác.
Dưới loại tình huống này, một khi Diệp Hàng thật sự thất bại, sợ sẽ là đối tượng đầu tiên mà Tô gia và Vạn gia muốn trừ bỏ. Đến lúc đó, hoàng thất có thể xuất thủ giúp đỡ hay không lại là hai chuyện khác nhau.
"Bệ hạ muốn cho phụ thân ta đến đối chiến với công kích lần này, không biết hoàng thất đã chuẩn bị đến đâu rồi? Nếu như Tô gia thật sự bức bệ hạ thoái vị, thì bệ hạ định làm gì đây?" Ngữ khí của Diệp Viễn dần lạnh xuống.
Mặc dù Nam Phong Dật là phụ thân của Nam Phong Chỉ Nhu, huynh trưởng của Nam Phong Nhược Tình, nhưng lại không có nửa xu quan hệ với Diệp Viễn hắn.
Nếu như hoàng thất diệt vong, Diệp Viễn không ngại cứu hai cô cháu Nam Phong Nhược Tình, thế nhưng bởi vì thế mà muốn hắn bán mạng cho Hoàng gia, thì bất kể như thế nào hắn cũng không làm được.
Chứ đừng nói đến lúc này Nam Phong Dật còn đang tính toán phụ thân hắn.
"Cái này…"
"Bệ hạ gọi ta Diệp tiểu huynh đệ, đơn giản chính là nhìn trúng thân phận tương lai của ta. Nhưng mà bệ hạ có nghĩ tới, một khi hoàng thất không còn, ngươi kết giao với đệ tử hạch tâm tương lai thì có ý nghĩa gì?" Diệp Viễn không chút khách khí châm chọc nói.
"Diệp Viễn, ngươi làm càn!" Nam Phong Dật rốt cục không nhịn được nổi giận.
Diệp Viễn lại có thể nguyền rủa hoàng thất diệt vong, đây là chuyện hắn không thể chịu đựng được.
"Ha ha, làm càn? Ta lại làm càn, còn có thể làm càn bằng Tô gia hay sao? Thật ra trong lòng bệ hạ cũng hiểu, hiện tại hoàng thất đã đến mức nguy hiểm tràn ngập. Coi như ta không làm càn, thì bệ hạ có thể cải biến kết cục sao? Đã đến nước này rồi, bệ hạ còn bày ra dáng vẻ đã tính trước là để cho ai nhìn chứ? Chẳng lẽ bệ hạ dựa vào, chính là để cho phụ thân ta đi chịu chết? Bệ hạ cho là, đem phụ thân ta đưa ra ngoài, thì có thể tiêu trừ dã tâm của Tô gia sao?" Diệp Viễn cười lạnh nói.
Một cỗ khí thế cực kỳ đáng sợ phóng thích ra, khí thế cường đại kia là thuộc về võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Nhưng mà Diệp Viễn đối mặt với cỗ khí thế này, lại không động chút nào.
"Ha ha, ta khuyên bệ hạ lúc này vẫn là nên bớt giận, đắc tội minh hữu duy nhất, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt." Diệp Viễn thản nhiên nói.
Nam Phong Dật biến sắc, lập tức thu liễm khí thế trên người.