Chương 183: Xem như là ta giết, thì sao?
Sáu phần tỉ lệ đột phá!
Hô Diên Dũng nhìn Diệp Viễn, trong đầu trống rỗng.
Hạnh phúc tới quá đột ngột!
Xưa nay Hô Diên Dũng không hoài nghi mình có thể đột phá Ngưng Tinh Cảnh, nhưng mà đó là chuyện của ít nhất hai mươi năm sau!
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại có thể mang cho hắn kinh hỉ to lớn như vậy, Hô Diên Dũng thật sự có chút không thể tin được rồi.
Đan dược có thể tăng tỉ lệ đột phá Ngưng Tinh Cảnh lên đến sáu phần, cái này là nghịch thiên đến mức nào đây!
"Vốn dĩ ta cho là còn cần thêm chút thời gian mới có thể gom đủ dược liệu luyện chế Ngưng Tinh Đan, không ngờ lần này tiến vào Rừng Sâu Vô Biên, trong lúc vô tình lại đạt được nguyên liệu chủ yếu để luyện chế nó, cho nên tiện tay luyện chế ra tới. Hô Diên lão sư là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta lại mang chuyện này ra đùa giỡn với Hô Diên lão sư chứ?" Diệp Viễn cười nói.
"Thế nhưng..., đan dược này tuy là đan dược cấp hai, thế nhưng là ngay cả Đan sư cao cấp sợ cũng không dễ dàng luyện chế ra như vậy. Chẳng lẽ nói thực lực của ngươi đã vượt qua Đan sư cao cấp?" Hô Diên Dũng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói.
Thật ra đây là Hô Diên Dũng suy nghĩ nhiều rồi, Đan sư cao cấp muốn luyện chế Ngưng Tinh Đan, cũng là chuyện không thể nào!
Đừng nói là Đan sư cao cấp, cho dù là đại Đan sư cao cấp cũng không có khả năng luyện chế ra Ngưng Tinh Đan!
Sự phức tạp khi luyện chế Ngưng Tinh Đan, căn bản là đại Đan sư ở Tần quốc không thể nào hiểu được. Cho dù Diệp Viễn phối dược liệu xong đưa cho bọn hắn luyện chế, bọn hắn cũng không luyện chế ra được.
"Không kém bao nhiêu, đối với ta đan dược cấp hai đã không có độ khó rồi." Diệp Viễn nói.
Không phải hắn đang khoe khoang mà chỉ là đang trình bày một sự thật mà thôi.
Hồn lực của Diệp Viễn đã đạt tới Đan sư trung cấp, phối hợp với loại thủ pháp luyện chế vượt cấp m Dương Phân Lưu Thuật, luyện chế đan dược cấp hai thật không có vấn đề gì.
Hô Diên Dũng không nhịn được khóe miệng giật một cái, tiểu tử này thật sự là đóa kỳ hoa!
Mới Linh Dịch tầng hai, lại còn nói đan dược cấp hai không có độ khó. Không biết viện trưởng nghe nói như thế, sẽ có cảm tưởng thế nào.
Hô Diên Dũng vỗ nhẹ bình thuốc Diệp Viễn đưa cho hắn, trở nên trầm mặc.
Nhưng từ cái run nhè nhẹ của thân thể kia, lại có thể nhìn ra lúc này nội tâm của hắn kích động đến cỡ nào!
Diệp Viễn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ Hô Diên Dũng bình tĩnh lại, hắn cũng biết Ngưng Tinh Đan có sức chấn động mạnh mẽ như thế nào đối với Hô Diên Dũng.
Thật lâu sau, Hô Diên Dũng mới hít sâu một hơi, sau đó đưa bình thuốc trả lại Diệp Viễn rồi nói: "Diệp Viễn, hay là ngươi lấy đan dược này về đi!"
Diệp Viễn hơi sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm: "Chẳng lẽ Hô Diên lão sư không tin Diệp Viễn ta?"
Hô Diên Dũng khoát tay một cái nói: "Lão sư làm sao lại không tin ngươi? Chỉ là đan dược này quá trân quý, ta không thể nhận. Ta nghĩ bằng vào tốc độ tiến bộ của ngươi, đột phá đến Linh Dịch tầng chín đỉnh phong cũng chỉ là chuyện trong vòng một năm mà thôi. Đan dược này, vẫn là ngươi giữ lại cho mình dùng đi! So với ta, ngươi càng cần nó hơn!"
Diệp Viễn không nghĩ tới vậy mà Hô Diên Dũng nói ra những lời này, trong lòng hết sức cảm động.
Đối với võ giả ở Thần Vực, Ngưng Tinh Cảnh có lẽ không tính là gì. Thế nhưng Diệp Viễn ở Tần quốc lâu như vậy, hoàn toàn có thể hiểu được Ngưng Tinh Cảnh đối với võ giả Linh Dịch Cảnh tới nói, ý nghĩa như thế nào!
Thế nhưng Hô Diên Dũng vì mình, lại nguyện ý từ bỏ cơ hội trở thành võ giả Ngưng Tinh Cảnh!
Ở trong đó, cần bao nhiêu nghị lực mới có thể thoát khỏi dụ hoặc tấn thăng Ngưng Tinh Cảnh đây!
Diệp Viễn lại đẩy lại bình thuốc cho Hô Diên Dũng, cười nói: "Hô Diên lão sư quá lo lắng, cái này Ngưng Tinh Đan không trân quý như trong tưởng tượng của ngươi vậy đâu, muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu."
"Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Diệp Viễn, ngươi không phải vì để cho ta nhận lấy viên đan dược kia, nên cố ý nói như vậy chứ?" Hô Diên Dũng không tin nói.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, lại móc ra hai cái bình thuốc, đan dược trong bình chính là Ngưng Tinh Đan, Hô Diên Dũng chấn động đến mức lần nữa không ngậm miệng được.
Đan dược nghịch thiên như thế cũng có thể sản xuất hàng loạt ư?
Thủ đoạn của tiểu tử này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi mà!
"Được rồi, đã như vậy thì ta nhận. Có điều Ngưng Tinh Đan này quá mức yêu nghiệt, ngươi cần phải bảo vệ tốt bí mật, không cần thiết thì đừng để bị người ta phát hiện!"
Hô Diên Dũng không phải người cố chấp, Diệp Viễn đã nói đến mức này rồi, đương nhiên hắn sẽ không lại từ chối, ngược lại nhắc nhở Diệp Viễn một phen.
"Cái này là tất nhiên."
Hô Diên Dũng cẩn thận từng li từng tí thu hồi Ngưng Tinh Đan, mới lại nói với Diệp Viễn: "Còn chuyện này nữa, ngươi đã trở về rồi, vậy Tô Nhất Sơn hắn…?"
"Chết rồi." Diệp Viễn thản nhiên nói.
Hô Diên Dũng cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn, hắn cũng có thể đoán ra chuyến đi Rừng Sâu Vô Biên của Diệp Viễn lần này sợ là không bình lặng như vậy.
"Ngươi không có việc gì là tốt rồi, cái khác không cần để ý. Viện trưởng đại nhân đã trở về rồi, ngươi theo ta gặp hắn một lần đi, hắn cũng cực kỳ xem trọng ngươi." Hô Diên Dũng nói.
"Ừm, hẳn là."
Diệp Viễn cũng không có cự tuyệt, dù Hô Diên Dũng bảo vệ mình, hay là viện trưởng ra lệnh. Về tình về lý, hắn đều phải ghé qua chào hỏi một chút.
Hai người vừa mới đi ra ngoài, gặp ngay Tô Vũ Bách khí thế hung hăng chạy tới.
"Diệp Viễn! Ngươi đã làm gì Nhất Sơn! Ta cảnh cáo ngươi, nếu Nhất Sơn có chuyện bất trắc, ngươi, còn có Diệp gia đều phải chôn cùng!" Tô Vũ Bách giận dữ hét.
Diệp Viễn giống như nhìn thằng ngốc mà nhìn Tô Vũ Bách, thản nhiên nói: "Ta nói Tô đại trưởng lão, có phải đầu óc ngươi bị nước vào hay không? Cháu ngươi mất tích, ngươi không đi Rừng Sâu Vô Biên tìm hắn, tìm ta rống to gọi nhỏ làm gì?"
Tô Vũ Bách chỉ vào mũi Diệp Viễn giận dữ hét: "Diệp Viễn, không cần ra vẻ vô tội với lão phu! Vô Biên thí luyện lần này, ngươi, Nam Phong Chỉ Nhu và Nhất Sơn, ba người chậm chạp không có trở về, ngươi dám nói chuyện Nhất Sơn mất tích không liên quan đến ngươi?"
Diệp Viễn nhìn thoáng qua Hô Diên Dũng, tỏ ra kinh ngạc nói: "Có phải gần đây Tô trưởng lão bị cái gì kích thích hay không? Thế nào lại thấy giống như đầu óc không dùng được rồi?"
"Đầu óc hắn luôn luôn đều không dễ dùng chút nào." Hô Diên Dũng rất không chịu trách nhiệm bổ thêm một đao, kẻ xướng người hoạ với Diệp Viễn.
"Như vậy sao, vậy nên không trách được hắn rồi. Tô trưởng lão, ta nghĩ có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi hay không? Hình như chuyến đi Vô Biên thí luyện này không chỉ ba người chúng ta về muộn đâu? Theo ta được biết, lần này đi Vô Biên thí luyện có hơn hai mươi học viên chưa trở về, hết lần này tới lần khác ngươi nói ba người chúng ta lại với nhau, đúng là dụng tâm hiểm ác mà! Ta biết Tô trưởng lão không có ấn tượng tốt với ta, nhưng cũng không thể vu oan giá họa ta như thế chứ!" Diệp Viễn tỏ ra vô tội nói.
Thấy Diệp Viễn và Hô Diên Dũng ngươi một câu ta một câu, Tô Vũ Bách càng nổi giận!
Mặc dù Tô Nhất Sơn là nhi tử của Tô Vũ Lâm, nhưng lại là do một tay Tô Vũ Bách bồi dưỡng lên.
Không phải phụ tử, tình lại như phụ tử!
Nếu không, hắn cũng sẽ không vừa nghe nói Diệp Viễn trở về, liền lập tức tìm tới cửa.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đều về rồi, mà Tô Nhất Sơn lại như cũ chưa có trở về, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều!
Dù sao, Tô Nhất Sơn là đi giết Diệp Viễn, Tô Vũ Bách không tin, bọn hắn lại không chạm mặt nhau ở trong Rừng Sâu Vô Biên!
"Ít cho ta giả vờ vô tội! Trong nhóm học viên này, chỉ có ngươi có thù oán với Nhất Sơn. Nếu như Nhất Sơn có chuyện gì, ngươi không thoát được liên quan đâu!"
"Ồ? Thật sao? Rừng Sâu Vô Biên nguy hiểm trùng điệp, vì cái gì Tô Nhất Sơn lại không thể bị yêu thú giết chết? Cái lỗ hổng trong não của Tô trưởng lão này, thật sự có chút lớn đấy! Có điều, nói đi thì nói lại, dù xem như ta giết, thì sao? Tô trưởng lão không có chứng cứ, định tội của ta thế nào đây? Ừm... Suýt nữa quên mất, hiện tại ta đã là đệ tử hạch tâm của U Vân tông rồi, Tô trưởng lão không định được tội của ta nữa đâu!" Diệp Viễn thản nhiên nói.