Chương 182: Tặng đan.
"Chẳng lẽ ngươi cho là, Vạn gia và Tô gia sẽ bỏ qua đại hội phẩm đan lần này để đối phó với Diệp gia ngươi, vụng trộm đối đầu Hoàng gia, thế nhưng bên ngoài mặt, lại là đối phó với Diệp gia đấy." Trầm mặc thật lâu, Nam Phong Dật mới lên tiếng.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: "Bệ hạ không cần thiết sai lầm cho tới bây giờ, tất cả mọi người ở Tần quốc đều có thể đầu hàng, duy chỉ có Nam Phong gia không thể. Bệ hạ dùng lời này đến uy hiếp ta, có phải đã quá mức bất lực rồi hay không?"
Diệp Viễn nói xong, sắc mặt Nam Phong Dật lại biến đổi lần nữa.
Hắn vốn tưởng rằng Diệp Viễn tuổi còn trẻ, tương đối dễ đối phó. Nhưng ai có thể ngờ đến, Diệp Viễn so với ai cũng lão luyện.
Mặc dù Nam Phong Dật chú ý Diệp Viễn từ lâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc.
Tất cả thông tin có được về Diệp Viễn trước đó, đều là từ hai cô cháu Nam Phong Nhược Tình.
Hiện tại Nam Phong Dật cảm thấy, Diệp Viễn còn khó đối phó hơn so với Diệp Hàng phụ thân hắn.
Nam Phong Dật hít sâu một hơi, mới nói ra: "Diệp Viễn, không biết khi nào phụ thân ngươi xuất quan. Nếu hắn còn không xuất quan, cho dù Diệp gia muốn quy hàng, cũng vô ích."
Diệp Viễn nghe vậy lại cười nói: "Bệ hạ, nếu phụ thân ta bế quan, tất nhiên tất cả mọi chuyện của Diệp gia đều do ta quyết định. Bệ hạ tới tìm ta, chỉ sợ cũng đã nhìn ra điểm này."
Mặt Nam Phong Dật lộ vẻ xấu hổ, hiển nhiên là đã bị Diệp Viễn nói trúng tim đen.
Đúng là hắn có chút nóng nảy, Diệp Hàng thật lâu không xuất quan, hoàng thất đã không có bất luận cái gì giảm xóc cho đường sống của mình. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn mới đến tìm Diệp Viễn, hi vọng thông qua Diệp Viễn để Diệp Hàng xuất quan, giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Nhưng mà ai biết, Diệp Viễn so với trong tưởng tượng của hắn còn khó đối phó hơn nhiều.
Nam Phong Dật hít sâu một hơi, rốt cục lần này chân chính đem địa vị của Diệp Viễn đặt ngang hàng với hắn để nói chuyện.
"Nói đi, Diệp gia có yêu cầu gì?" Nam Phong Dật trầm giọng nói.
"Ha ha, cuối cùng bệ hạ cũng xuất ra chút thành ý tới. Thế nhưng, Diệp gia ta không có yêu cầu gì, lại có thể để Nam Phong gia thịnh vượng mấy trăm năm. Chỉ có điều là, trong mấy trăm năm này Nam Phong gia không được có chút nghi kỵ nào với Diệp gia, để Diệp gia tự do bên ngoài thể chế của Tần quốc." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Ngươi nói cái gì?" Nam Phong Dật căn bản không nghĩ tới, Diệp Viễn lại sẽ đưa ra loại yêu cầu này.
Diệp Viễn tiếp tục cười nói: "Bệ hạ, lần đại hội phẩm đan này, với ta mà nói chỉ là lòe người thôi. Chẳng những ta có thể phối hợp với hoàng thất phá hỏng nó, cũng có thể phối hợp hoàng thất diệt đi Vạn gia và Tô gia. Có điều, không biết bệ hạ có đủ quyết đoán hay không thôi."
Nam Phong Dật hít vào một ngụm khí lạnh, diệt Vạn gia và Tô gia, sao hắn lại không muốn, nhưng mà xưa nay hắn không dám có ý nghĩ này.
u Dương gia của U Vân tông cũng không phải gia tộc mà Nam Phong gia có thể đắc tội nổi, Nam Phong Dật không dám mạo hiểm như vậy.
Mà bây giờ, Diệp Viễn lại nói thẳng diệt đi Tô gia.
"Cái này… Hay là chờ phụ thân ngươi xuất quan lại bàn bạc tiếp."
Diệp Viễn bĩu môi, rất khinh thường sự quyết đoán của Nam Phong Dật. Thân là đế vương, sao có thể không quả quyết như thế.
Tô gia có hậu trường vững mạnh là không sai, nhưng nếu Nam Phong gia cứ luôn nhượng bộ, cuối cùng chỉ để cho Tô gia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Điểm này, đến bây giờ Nam Phong Dật còn không nhìn rõ.
Diệp Viễn thở dài, thản nhiên nói: "Xem ra bệ hạ còn chưa đủ hiểu rõ Diệp Viễn ta, ta đề nghị bệ hạ vẫn nên tâm sự nhiều với Nam Phong lão sư và sư tỷ một chút rồi đưa ra quyết định. Ta chỉ cho bệ hạ tám chữ: Cần quyết không quyết, phải chịu kỳ loạn."
Nói xong, Diệp Viễn không lên tiếng nữa, lần nói chuyện này tự nhiên cũng kết thúc.
Hôm sau, Diệp Viễn trở về Học Viện Đan Võ, lập tức đưa tới oanh động cực lớn trong học viện.
"Này, ngươi biết tin gì chưa? Diệp Viễn và Phong sư tỷ mất tích gần một tháng trong Vô Biên thí luyện, bây giờ đã trở về rồi."
"Đúng vậy, ta còn tưởng rằng bọn hắn chết trong Rừng Sâu Vô Biên nữa đấy, ai biết vậy mà bọn hắn trở về rồi."
"Hê hê, Diệp Viễn này là thiên mệnh sở quy, sợ là không chết dễ dàng như vậy đâu. Có điều Diệp Viễn trở về rồi, Tô Nhất Sơn lại vẫn còn chưa về đấy."
"Ách! Trong chuyện này có liên quan gì sao?"
"Ngươi não tàn à? Đây không phải chuyện rõ ràng rồi còn gì. Nhân vật lớn mất tích trong Vô Biên thí luyện lần này, ngoại trừ Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu, thì có cả Tô Nhất Sơn nữa. Mà bây giờ, chỉ có Diệp Viễn và Phong sư tỷ đã trở về, sợ là…"
"Ngươi nói là..."
"Xuỵt!"
Vốn dĩ từ Vô Biên thí luyện trở về, cũng không có gì là ghê gớm, nhưng thời gian Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu mất tích quá dài, đã qua thời gian học viện quy định.
Mà cao thủ võ bảng Tô Nhất Sơn đồng thời mất tích, trong chuyện này rõ ràng lộ ra bất thường cực lớn.
Hiện tại Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu cùng nhau trở về, chỉ có Tô Nhất Sơn không về, đã có không ít người đồn đoán về chuyện xảy ra trong một tháng này.
Dù sao, thường ngày cũng xô xát không ít chuyện như vậy, những học viên có mâu thuẫn tham gia Vô Biên thí luyện, cuối cùng chỉ có một bên trở về.
Một bên khác, thì vĩnh viễn ở lại trong Rừng Sâu Vô Biên.
Tất nhiên Diệp Viễn không thèm để ý những lời đồn đại kia, lúc này hắn đang ghé thăm Hô Diên Dũng.
"Ha ha, Diệp Viễn, ta biết ngay ngươi không chết dễ dàng như vậy mà." Hô Diên Dũng nhìn thấy Diệp Viễn, không nhịn được vui vẻ, cười to nói.
"Đa tạ Hô Diên lão sư quan tâm. Kỳ thật chuyến này đúng là cửu tử nhất sinh, có điều may mắn là cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, hơn nữa còn có chút thu hoạch nhỏ." Diệp Viễn cười nói.
"Ừm, không tệ, không tệ. Đi Rừng Sâu Vô Biên một chuyến, vậy mà trực tiếp đột phá đến Linh Dịch tầng hai rồi, thật sự là không khiến ta thất vọng." Hô Diên Dũng ngoài miệng khen ngợi, nhưng trong lòng đã dâng lên sóng biển ngập trời.
Mặc dù Hô Diên Dũng cũng xem trọng Diệp Viễn, nhưng tốc độ tiến bộ của hắn quá nhanh rồi.
Lúc này mới mấy ngày, vậy mà Diệp Viễn trực tiếp đột phá đến Linh Dịch tầng hai.
Linh Dịch Cảnh biến thành dễ dàng đột phá như vậy từ lúc nào?
"Ha ha, không biết Hô Diên lão sư dừng lại tại Linh Dịch tầng chín bao lâu rồi?" Diệp Viễn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Ngươi hỏi cái này làm gì? Ừm, ta tính xem… Hình như cũng khoảng năm sáu năm rồi, vẫn chưa tìm thấy thời cơ đột phá."
Nói đến cái này, Hô Diên Dũng cũng là một mặt chán chường.
Ngưỡng cửa Linh Dịch Cảnh đến Ngưng Tinh Cảnh cũng không dễ dàng đột phá như vậy. Rất nhiều võ giả Linh Dịch Cảnh, cuối cùng cả đời cũng không cách nào vượt qua ngưỡng cửa này.
Thiên phú của Hô Diên Dũng không tồi, là võ giả Linh Dịch Cảnh ngưng tụ được bốn giọt Linh Dịch, nhưng muốn đột phá Ngưng Tinh Cảnh, không tích lũy đến mười mấy hai mươi năm, căn bản là chuyện không thể nào.
"Vậy à, không biết hiện tại để Hô Diên lão sư trực tiếp đột phá Ngưng Tinh Cảnh, ngươi có mấy phần nắm chắc?" Diệp Viễn hỏi.
Hô Diên Dũng càng kinh ngạc, thế nhưng vẫn trả lời: "Diệp Viễn, không phải ngươi đang nói đùa chứ? Hiện tại ta ngay cả nửa bước Ngưng Tinh cũng chưa đạt tới, trực tiếp đột phá Ngưng Tinh Cảnh, ngay cả một phần nắm chắc cũng không có."
Diệp Viễn cười cười, lấy một viên đan dược từ trong trữ vật giới đưa cho Hô Diên Dũng, nói ra: "Hô Diên lão sư, đây là Ngưng Tinh Đan ta luyện chế ra, có thể tăng tỉ lệ Ngưng Tinh lên sáu phần. Không biết Hô Diên lão sư có nắm chắc đột phá Ngưng Tinh Cảnh hay không?"
"Cái gì? Sáu phần? Ngươi… ngươi không nói đùa đấy chứ?" Suýt chút nữa thì Hô Diên Dũng nhảy dựng lên.