Chương 235: Song song đột phá!
Mặc dù Viên Phi chỉ là kẻ ngoài nghề bên luyện đan, nhưng tầm mắt của hắn vẫn có.
Thủ pháp luyện chế của Diệp Viễn căn bản không ở cùng một cấp bậc với Diệp Hàng!
Viên Phi đã nhìn ra, Diệp Viễn chỉ ở ba điểm đánh ra ấn quyết, mỗi lần đánh ra ấn quyết bất kể vị trí hay lực đạo, đều giống như đúc so với lần trước!
Di động với tốc độ cao như thế, lại có thể đảm bảo thủ pháp chính xác đến doạ người như vậy, suy bụng ta ra bụng người, Viên Phi tự nghĩ căn bản là hắn không làm được!
Ngay cả yêu thú cấp ba như chính mình cũng không làm được, Diệp Viễn lại có thể!
Viên Phi cảm thấy loại thủ pháp luyện chế này, không trải qua nhiều lần gọt giũa, căn bản không thể nào làm được!
Vấn đề là, Diệp Viễn mới mười lăm tuổi, hắn làm thế nào luyện ra đến?
Hơn nữa thủ pháp của Diệp Viễn nước chảy mây trôi, để hắn có loại cảm giác tâm thần thanh thản. Rõ ràng là một bộ ấn quyết, thế nhưng Viên Phi lại cảm thấy đây là một loại nghệ thuật!
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Viên Phi chỉ là người ngoài nghề, cái gọi là trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề đến góp vui, nếu là Nam Phong Nhược Tình ở đây, chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc!
Nói không chừng nàng sẽ lại một lần nữa tiến vào trạng thái đốn ngộ, lấy được đột phá trên đan đạo.
Bởi vì lúc này Diệp Viễn sử dụng "Tam Tài Luân Hồi Thuật", cũng là vận dụng đến cảnh giới truyền thuyết!
Mà "Tam Tài Luân Hồi Thuật" so với "m Dương Phân Lưu Thuật" càng thêm tinh diệu hơn, phức tạp hơn, lại càng khó luyện hơn.
Cuối cùng, Diệp Viễn khẽ quát một tiếng: "Tam tài tụ, đan dược thành! Ngưng cho ta!"
Chỉ thấy ba đạo quang mang cùng nhau hội tụ đến trong dược đỉnh, biến mất không thấy. Vốn dĩ sóng cuồng luyện đan, lúc này cũng bình tĩnh lại.
"Hô... Hiện tại sử dụng 'Tam Tài Luân Hồi Thuật', quả nhiên vẫn là quá sớm mà! Có điều, cảnh giới Tâm Lặng Như Nước thật sự cường đại, vậy mà ta có thể chống đỡ xuống tới!" Diệp Viễn mệt mỏi ngã ngồi trên mặt đất, cảm thán nói.
So với lần trước luyện chế vượt cấp, Diệp Viễn đã mệt mỏi đến sắp hư thoát.
Độ khó của lần luyện chế này, lại không phải lần trước có thể so sánh được. Nếu không phải có tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước chống đỡ lấy Diệp Viễn, nói không chừng hắn đã phải bỏ dở nửa chừng rồi.
Ấn quyết phức tạp như vậy, thủ pháp chính xác như thế, độ luyện chế cao cường đến mức độ này, tiêu hao hồn lực là cực lớn.
Hiện tại cảnh giới thần hồn của Diệp Viễn còn chưa đủ để chèo chống cho hắn hoàn thành lần luyện chế này. Là tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, đền bù chỗ thiếu hụt đó.
"Thiếu gia, người không sao chứ?" Viên Phi lo lắng hỏi thăm.
Nếu như không phải là vì mình, Diệp Viễn cũng không cần sớm luyện chế Yêu Tinh Đan, đã không phải khổ cực như vậy.
Vượt cấp luyện chế lợi hại là lợi hại, lại không phải cái chuyện vui vẻ gì.
Diệp Viễn khoát tay một cái nói: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được."
Nói xong, Diệp Viễn vẫy tay, đan dược từ trong dược đỉnh bay ra, rơi vào trong tay hắn.
"Ha ha, không uổng công lần này ta vất vả, lại là một viên siêu phẩm! Viên Phi, ngươi giữ lấy, hai ngày nữa ta mang ngươi tiến vào tu luyện thất, ngươi ở nơi đó đột phá."
Diệp Viễn trực tiếp đem đan dược ném cho Viên Phi, mình cũng móc ra một viên đan dược ăn vào, bắt đầu khôi phục trạng thái.
...
Một ngày sau, Diệp Viễn mang theo Viên Phi tiến vào phòng tu luyện Giáp cấp, bắt đầu tiến hành đột phá.
Viên Phi điều chỉnh tốt trạng thái, trực tiếp nuốt viên siêu phẩm Yêu Tinh Đan kia.
Rất nhanh, ba động trong phòng tu luyện liền dần dần mạnh lên.
Viên Phi vốn là cấp ba sơ kỳ đỉnh phong, có siêu phẩm Yêu Tinh Đan, đột phá là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Quá trình đột phá cũng vô cùng thuận lợi, khoảng chừng nửa ngày sau, Viên Phi liền tiến cấp tới cấp ba trung kỳ!
Chuyện đầu tiên Viên Phi làm sau khi đột phá, chính là hành một cái đại lễ với Diệp Viễn.
"Viên Phi bái tạ thiếu gia!"
Diệp Viễn khoát tay nói: "Giữa ta và ngươi không cần khách khí, đây là ngươi nên được."
Viên Phi cảm thán nói: "Viên Phi hổ thẹn! Lúc trước nghe thiếu gia nói, Viên Phi còn cho rằng người là thiếu niên cuồng ngôn. Bây giờ nghĩ lại, đi theo thiếu gia thật là việc làm chính xác nhất đời này của Viên Phi!"
Mặc dù lúc trước là Diệp Viễn thuyết phục Viên Phi, nhưng đối với những lời cuồng vọng kia của Diệp Viễn, Viên Phi lại chỉ tin một nửa.
Sở dĩ hắn đi theo Diệp Viễn, chỉ là vì tìm kiếm một tia hi vọng có thể đột phá.
Mới đầu, Diệp Viễn biểu hiện ra thiên phú võ đạo tự nhiên không cần nhiều lời.
Thẳng đến khi Diệp Viễn dạy Diệp Hàng luyện đan, Viên Phi mới cảm thấy vô cùng may mắn với lựa chọn của mình.
Có thể chỉ đạo đại Đan sư luyện chế đan dược, tối thiểu nói rõ Diệp Viễn có trình độ không kém hơn đại Đan sư. Chỉ cần hắn đạt đến cảnh giới rồi, tự nhiên có thể luyện chế yêu đan cấp ba.
Chỉ là có nằm mơ Viên Phi cũng không ngờ, một ngày này lại tới nhanh như vậy!
Nhìn thấy Diệp Viễn tự mình luyện chế đan dược cấp ba, Viên Phi mới biết được hắn đã nhận một chủ nhân cường đại đến mức nào!
"Ha ha, nhận một võ giả Nguyên Khí Cảnh làm chủ nhân, ngươi cũng là cần đại phách lực. Ta lúc ấy nói qua phúc duyên của ngươi thâm hậu, thành tựu đời này nhất định không chỉ cấp bốn! Đưa ánh mắt phóng xa một chút, cấp năm Hóa Hình mới là điểm xuất phát của yêu thú các ngươi!" Diệp Viễn cười nói.
Nghe lời này, trong lòng Viên Phi hơi động.
Nói thật, cho dù theo Diệp Viễn, hắn cũng không nghĩ tới có thể đột phá tới cấp năm Hóa Hình! Có thể đột phá cấp bốn, đã là cảm tưởng mức cực hạn của hắn.
Cấp năm Hóa Hình, thật quá khó khăn!
Phải biết, yêu thú cấp bốn tương đương với nhân loại Hóa Hải Cảnh và Hồn Hải Cảnh, dường như là khoảng cách của hai cái cảnh giới lớn.
Tại Vô Biên giới, nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì cấp bốn chính là điểm cuối cùng của yêu thú rồi.
Nhưng mà bây giờ nghe Diệp Viễn nói, lại giống như là chuyện đương nhiên.
Nếu là lúc trước nghe người khác nói lời này, hắn nhất định đập tới một cái tát, sau đó nói đối phương mơ tưởng xa vời.
Thế nhưng hiện tại, trong lòng Viên Phi không khỏi có một chút ước mơ!
"Viên Phi hiểu rồi, đa tạ Thiếu gia!" Viên Phi nói ra từ đáy lòng.
"Ừm, đúng rồi, quay đầu ta luyện chế thêm một ít đan dược cho tộc nhân của ngươi. Bọn hắn đã có tên đến cấp hai bình cảnh, chỉ cần số tuổi không phải quá lớn, đột phá cấp ba hẳn là không có vấn đề." Diệp Viễn nói.
Viên Phi nghe vậy mừng rỡ nói: "Đa tạ thiếu gia!"
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Viễn hơi động, lại đánh ra một đạo ấn quyết, Bạch Quang cũng xuất hiện trong tu luyện thất.
"Ha ha, Bạch Quang, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Hả? Trực tiếp đột phá cấp hai sao?" Diệp Viễn đầu tiên là đại hỉ, tiếp theo là hết sức kinh ngạc.
Bạch Quang gầm nhẹ một tiếng, đầu hổ cọ xát lên đùi Diệp Viễn làm nũng.
"Thiếu gia, hắn là đang cám ơn thiếu gia đấy." Viên Phi bỗng nhiên nói.
"Ha ha, cám ơn cái gì? Ngươi ăn nhiều đan dược như vậy, lúc ấy suýt chút nữa hù chết ta!" Diệp Viễn nhớ tới tình trạng Bạch Quang một ngụm nuốt vào nhiều đan dược như vậy, trong lòng còn có chút sợ hãi.
Có điều thể chất của Bạch Quang thật đúng là khá đặc thù, ngủ một giấc tỉnh dậy là đã đột phá đến cấp hai rồi.
Viên Phi nhìn thấy Bạch Quang đột phá, cũng không ngừng hâm mộ: "Nhớ năm đó ta từ cấp một đột phá đến cấp hai, trọn vẹn bỏ ra năm mươi năm! Bạch Quang nhiều nhất cũng không hơn năm tuổi, vậy mà đã đột phá cấp hai! Có điều xem ra, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể theo kịp tốc độ của thiếu gia mà thôi!"
Trong lòng Diệp Viễn hơi động, hỏi: "Viên Phi, ngươi có thể nhìn ra lai lịch của Bạch Quang sao?"
Viên Phi lắc đầu nói: "Lai lịch của Bạch Quang nhất định không tầm thường, nhưng trong ký ức truyền thừa của ta cũng không có. Có điều theo ta thấy, độ thuần chủng huyết mạch Bạch Hổ Thần Thú của Bạch Quang, chắc chắn vô cùng cao!"