Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 269: Huyễn thuật giao phong!

Chương 269: Huyễn thuật giao phong!
"Dám đùa giỡn Ngọc Nhi sư tỷ như thế, lá gan Diệp Viễn quả nhiên đủ lớn!"
"Khà khà, người ta có thực lực, nói không chừng muốn nhân cơ hội này mà theo đuổi Ngọc Nhi sư tỷ đây!"
"Lại nói, tuổi tác thực lực của hai người bọn họ cũng tương đương với nhau, thật sự chính là trai tài gái sắc! Hơn nữa lấy tiềm lực của Diệp Viễn, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua Ngọc Nhi sư tỷ, nếu thành một đôi, đó cũng là một cọc chuyện tốt mà!"
"Ta nhổ vào! Liền Diệp Viễn tiểu thí hài kia, có thể xứng với Ngọc Nhi sư tỷ ư?"
"Ha ha, ngươi là ước ao ghen tị sao? Ta biết ngươi thầm mến Ngọc Nhi sư tỷ rất lâu rồi!"
"..."
Kỳ thật Diệp Viễn chỉ đơn thuần ca ngợi mà thôi, không hề muốn trêu chọc cho Đường Ngọc Nhi nổi nóng.
Mà trong mắt các đồng môn khác xem ra, Diệp Viễn như vậy, đã là ngang nhiên đùa bỡn. Chỉ là thực lực Diệp Viễn siêu quần, tất nhiên là có tư cách theo đuổi Đường Ngọc Nhi.
Có điều đối với một số đệ tử thầm mến Đường Ngọc Nhi từ lâu thì thấy chuyện này có chút khó chịu.
Giao đấu vừa mới bắt đầu, hồng lăng của Đường Ngọc Nhi như quỷ mị mà quấn về phía Diệp Viễn!
Diệp Viễn bằng vào « Linh Hư Phá Không », thân pháp đã không kém hơn võ giả Linh Dịch Cảnh hậu kỳ!
Nhìn thấy hồng lăng quấn tới, hắn lắc mình một cái nhẹ nhõm tránh đi.
Nhưng vào đúng lúc này, Diệp Viễn chỉ cảm thấy đầu trầm xuống, toàn bộ thân thể đều trở nên trì trệ.
Thần hồn bí kỹ!
Diệp Viễn không ngờ, đòn sát thủ của Đường Ngọc Nhi này lại là thần hồn bí kỹ!
"Ha ha, quả nhiên Diệp Viễn đã trúng chiêu! Ngọc Nhi sư tỷ mạnh nhất chính là huyễn thuật, lần trước thi đấu ngay cả Thiên Vũ sư huynh còn trúng chiêu, suýt chút nữa bại trận."
"Gần đây Diệp Viễn quá thuận buồm xuôi gió, chỉ sợ không có hỏi thăm qua át chủ bài của Ngọc Nhi sư tỷ! Dưới cảnh giới ngang hàng, dường như không ai có thể thoát ra khỏi huyễn thuật của nàng. Diệp Viễn mới Linh Dịch tầng bốn, cảnh giới thần hồn thấp hơn một cấp bậc so với Ngọc Nhi sư tỷ, lần này thì thảm rồi!"
"Vừa rồi Ngọc Nhi sư tỷ đã nổi giận, đoán chừng chắc chắn sẽ ra tay độc ác với Diệp Viễn! Cho dù không chỉnh hắn thành ngớ ngẩn, thì để hắn nằm trên giường mấy ngày là không thiếu được!"
"Ha ha, nếu là Ngọc Nhi sư tỷ ra tay độc ác, nói không chừng Tùy Lượng sư huynh còn có thể tiến vào top ba nữa đấy!"
Trên lôi đài, Đường Ngọc Nhi và Diệp Viễn đều đình chỉ động tác, ánh mắt Diệp Viễn trống rỗng, phảng phất như bị câu hồn.
Đường Ngọc Nhi thì là nhắm mắt lại, cũng không hề nhúc nhích.
Vừa rồi Diệp Viễn chỉ cảm thấy đầu trầm xuống, cả người cũng bị dẫn tới một nơi khác.
...
Trong thế tục, Diệp Viễn biến thành một công tử con nhà giàu, trước mắt hắn là một thân thể uyển chuyển.
Nữ tử trước mắt xinh đẹp tới cực điểm, lại không mảnh vải che thân!
Thân thể mê hoặc mị người kia, có thể để bất kỳ người đàn ông nào phát điên.
Diệp Viễn nhìn trang phục trên người một chút, lại nhìn nữ tử thân trần ở đối diện một chút, nhịn không được lắc đầu nở nụ cười.
Đường Ngọc Nhi này, thật đúng là coi hắn thành một tên dê xồm vô cùng háo sắc rồi.
"Thiếu gia, để nô gia hầu hạ ngài đi ngủ đi."
Giọng nói của nữ nhân uyển chuyển du dương vang lên bên tai Diệp Viễn, một đôi cánh tay ngọc như rắn nước quấn lên cổ Diệp Viễn, cực điểm dụ hoặc.
Diệp Viễn không phải thánh nhân gì, ở trước mặt mỹ nữ tự nhiên sẽ biểu hiện ra phản ứng của nam nhân.
Chỉ là Đường Ngọc Nhi sử dụng huyễn thuật ở trước mặt Diệp Viễn, quả thực là múa rìu qua mắt thợ.
Huyễn thuật, thật ra là một nhánh quan trọng của thần hồn bí kỹ, uy lực cực kỳ cường đại, có thể giết người trong vô hình.
Huyễn thuật cũng là đại đạo, tu luyện tới cực hạn có thể hóa mục nát thành thần kỳ!
Võ giả có huyễn thuật cường đại, có thể lặng yên không một tiếng động giết chết đối thủ, cũng có thể làm cho đối phương vĩnh viễn lâm vào trong ảo cảnh, trở thành một người sống mà như đã chết!
Thậm chí, dù đối thủ có thể thanh tỉnh, ý thức được mình ở vào trong ảo cảnh, lại làm thế nào cũng không thoát ra được!
Loại trầm luân vô tận kia, có đôi khi so với giết chết đối thủ càng đáng sợ!
Nếu thi thuật giả không giải trừ huyễn thuật, đối phương mãi mãi cũng không cách nào tỉnh lại từ trong huyễn thuật. Giống như một kiếp luân hồi, cho đến chết!
Khi Diệp Viễn mới nhìn thấy nữ nhân này, thì đã biết Đường Ngọc Nhi muốn làm gì rồi.
Nàng muốn để cho mình đắm chìm trong huyễn thuật ôn nhu hương, không cách nào tự kềm chế!
Mà một khi đắm chìm trong ôn nhu hương, thì ở hiện thực Diệp Viễn cũng sẽ làm ra một vài động tác khó coi.
Khi đó, Diệp Viễn sẽ trở thành chê cười trong toàn bộ tông môn.
Không thể không nói, chiêu này của Đường Ngọc Nhi đúng là có chút hung ác. Nếu Diệp Viễn thật sự mắc lừa, coi như hắn có là thiên tài đi nữa, về sau cũng không còn mặt mũi nào lăn lộn ở tông môn.
Nữ nhân từ trước đến nay đều là động vật không thể nói lý, Diệp Viễn đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần rồi. Mặc dù chiêu này của Đường Ngọc Nhi quá tổn hại, nhưng Diệp Viễn lại không có quá mức tức giận.
Có điều Diệp Viễn cũng không phải Nê Bồ Tát, để người muốn làm thế nào thì làm mà không tức giận.
Diệp Viễn quyết định trêu cợt một chút Đường Ngọc Nhi này, xem như trừng phạt nàng.
Đối mặt với nữ nhân trêu chọc trước mắt, Diệp Viễn bắt lấy cánh tay của nàng, hung hăng ném nàng sang một bên, cười lạnh nói: "Đi ngủ thì không cần, nói cho ta ai phái ngươi tới!"
Diệp Viễn thanh sắc câu lệ, nữ nhân kia lại câm như hến, yếu ớt nói: "Không có... Không có a! Là nô gia... Nô gia ngưỡng mộ công tử, cho nên mới... Mới có thể chủ động hiến thân! Nếu công tử không tin nô gia, nô gia nguyện ý lấy cái chết tạ tội! Hu hu..."
Nữ nhân khóc đến thê thảm, làm như muốn tự vận ngay lập tức, Diệp Viễn lại vẫn cười lạnh nói: "Không cần cố làm ra vẻ với ta! Bản công tử thân là người thừa kế Diệp gia ở kinh thành, dạng nữ nhân nào mà chưa thấy qua? Nữ nhân diễn kỹ thấp kém như ngươi, ở trước mặt ta sao có thể qua cửa? Ngươi đụng đi! Ngươi đụng cho ta xem xem!"
Nữ nhân kia nghe xong, im lặng lại.
Trong huyễn cảnh, Đường Ngọc Nhi ẩn thân trong chỗ tối lại âm thầm cười lạnh: "Không ngờ đồ dê xồm này còn có chút bản lĩnh, vậy mà không dễ dàng mắc lừa! Có điều, ngươi đã nhập tâm vào nhân vật, còn có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của bản cô nương ta sao?"
Nữ nhân thân trần xinh đẹp thu liễm thần sắc, bình tĩnh mặc y phục, cười nói với Diệp Viễn: "Quả nhiên định lực của Diệp công tử thật tốt! Thật ra nô tì là phụng mệnh của tiểu thư nhà ta, đến đây thăm dò Diệp công tử!"
Trong lòng Diệp Viễn cười thầm, trên mặt lại nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi là?"
"Tiểu thư nhà ta chính là đại tiểu thư Đường gia, nghe nói công tử chính là đệ nhất tài tử ở kinh thành, ngưỡng mộ đã lâu. Chỉ là nàng không biết tính tình của công tử, cho nên phái nô tì đến thăm dò một chút. Hôm nay gặp mặt công tử quả nhiên thấy rõ, chính là người cực kỳ cơ trí!" Nữ nhân cảm thán nói.
Diệp Viễn nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn, lại vẫn ra vẻ khó chịu nói: "Thì ra là đại tiểu thư Đường gia! Diệp mỗ cũng nghe qua đại tiểu thư Đường gia quốc sắc thiên hương, càng là người thông minh cơ trí. Chỉ là tiểu thư nhà ngươi dùng loại thủ đoạn này đến xò xét ta, thật sự là khinh người quá đáng! Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhưng Diệp mỗ tuyệt không phải loại người hoang dâm vô đạo kia! Mời ngươi trở về đi, nói cho Đường tiểu thư, ngưỡng mộ của nàng Diệp mỗ ta không nhận nổi!"
Đường Ngọc Nhi nghe vậy biến sắc, nếu Diệp Viễn thật sự không mắc vào, huyễn thuật của nàng sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra sơ hở, Diệp Viễn liền có thể thoát khốn mà ra!
Kết quả như vậy, Đường Ngọc Nhi không chấp nhận được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất