Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 270: Lặng yên thay chủ.

Chương 270: Lặng yên thay chủ.
"Hừ! Xem ra cái đồ dê xồm này nhất định là thèm nhỏ dãi dung mạo của ta, cho nên mới sẽ chẳng thèm ngó tới những nữ nhân khác! Đã như vậy, bản tiểu thư sẽ tương kế tựu kế, trêu đùa một chút cái đồ dê xồm nhà ngươi!"
Đối với dung mạo và huyễn thuật của mình, Đường Ngọc Nhi có lòng tin tuyệt đối, đối phó với một thiếu niên huyết khí phương cương như Diệp Viễn, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Chỉ là nghĩ đến bị Diệp Viễn chiếm tiện nghi trong huyễn cảnh, Đường Ngọc Nhi đã cảm thấy vô cùng buồn nôn, mặc dù mình ở bên trong huyễn cảnh, cũng không phải thật sự là chính mình.
"Diệp công tử bớt giận, tiểu thư nhà ta nói, chỉ cần trong lòng ngài không loạn, nàng liền hủy bỏ tia cảnh giác cuối cùng đối với ngài. Để tỏ lòng áy náy, Đường tiểu thư thiết yến ở Quý Tân Lâu, mời Diệp công tử đến." Nữ nhân kia chậm rãi nói.
Diệp Viễn nghe xong trong mắt lóe lên một tia đắc ý, mà ánh mắt này, tất nhiên bị Đường Ngọc Nhi đang bí mật quan sát bắt được.
"Hừ! Quả nhiên là trò xiếc lạt mềm buộc chặt! Xem bản cô nương đùa bỡn ngươi trong lòng bàn tay như thế nào!" Đường Ngọc Nhi cười lạnh.
"Nghe qua Đường tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành, lại không ngờ chung tình với Diệp mỗ. Nếu như thế, Diệp mỗ tự nhiên cung kính không bằng tuân lệnh! Chỉ là, không cần dùng trò hề này đến trêu đùa ta nữa!" Diệp Viễn nói.
...
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, lại đã qua hai ngày.
Bên trong huyễn thuật, thi thuật giả có thể tùy ý hoán đổi thời không, mà người trúng thuật lại không có cảm giác, cho rằng đó là đương nhiên.
Chỉ là đối với Diệp Viễn mà nói, dạng huyễn thuật này thật sự là cấp quá thấp rồi.
Mặc dù kiếp trước Cơ Thanh Vân là cặn bã trên võ đạo, nhưng tạo nghệ ở trên thần hồn lại đứng ở đỉnh cao.
Các loại thần hồn bí kỹ, hắn đều có thể hạ bút thành văn.
Huyễn thuật của một võ giả nửa bước Ngưng Tinh nho nhỏ, làm sao có thể để hắn trúng chiêu?
Lại càng không cần phải nói, cảnh giới thần hồn của Diệp Viễn bây giờ còn mạnh hơn Đan sư hậu kỳ, cũng không thua bao nhiêu so với Đường Ngọc Nhi.
Dưới tình huống cảnh giới thần hồn không chênh lệch nhiều lắm, thì Đường Ngọc Nhi càng không có khả năng để hắn trúng chiêu.
Hiện tại chỉ là vì Diệp Viễn muốn trêu cợt Đường Ngọc Nhi một chút, mới làm bộ trúng chiêu. Nếu như hắn muốn, có thể tùy thời rời khỏi huyễn thuật này, đồng thời làm trọng thương thần hồn của Đường Ngọc Nhi.
Trong phòng bao của Quý Tân Lâu, Đường Ngọc Nhi mặc một thân lụa mỏng màu xanh nhạt, đẹp đến cực điểm.
So với Đường Ngọc Nhi một thân nhung trang trên lôi đài, thì Đường Ngọc Nhi này càng thêm một phần thanh tú dịu dàng, ít đi một phần vênh váo hung hăng.
Lúc Diệp Viễn nhìn thấy Đường Ngọc Nhi, cũng là thất thần một lát. Một màn này rơi vào trong mắt Đường Ngọc Nhi, lại thêm mấy phần ác cảm.
Diệp Viễn cũng không ngờ, Đường Ngọc Nhi lại có một mặt dịu dàng động lòng người như thế. Không biết Đường Ngọc Nhi trong hiện thực, có thể cũng có một mặt như thế hay không.
"Ngày hôm trước Ngọc Nhi có phần đường đột, hôm nay chuẩn bị chút rượu nhạt, đặc biệt bồi tội với Diệp công tử. Mong rằng Diệp công tử bỏ qua hiềm khích lúc trước, cùng Ngọc Nhi biến chiến tranh thành tơ lụa."
Lời ra khỏi miệng, Đường Ngọc Nhi liền mang phong phạm của một đại gia khuê tú.
Diệp Viễn âm thầm buồn cười, trên mặt lại hoàn toàn là thất vọng: "Ngọc Nhi cô nương quá khách khí, Diệp mỗ thân là nam nhi bảy thuớc, sao lại so đo với Ngọc Nhi cô nương tựa như thiên tiên thế này được?"
Đường Ngọc Nhi giơ ly rượu lên, lộ ra sắc mặt vui vẻ nói: "Nếu như thế, mời Diệp công tử uống cạn chén này với ta, thế nào?"
Diệp Viễn cười một tiếng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Chén rượu qua đi, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, hai người lại trò chuyện như hảo hữu nhiều năm.
Diệp Viễn tán gẫu loạn một trận trời nam biển bắc, làm cho Đường Ngọc Nhi nghe như si như say.
Diệp Viễn nói từ thế tục đến thế giới võ giả, từ võ đạo cho tới đan đạo. Học thức uyên bác, kiến thức quảng bác, để Đường Ngọc Nhi hoàn toàn quên đi thân ở trong ảo cảnh.
Căn bản học vấn kiến thức của Diệp Viễn cũng không phải Đường Ngọc Nhi có thể so sánh, cho dù thân ở trong huyễn thuật, nhưng loại khí chất thượng vị giả nhàn nhạt kia của Diệp Viễn cũng triển lộ ra trong vô thanh vô tức.
Phong phạm bậc này, tuyệt đối là lực sát thương vô cùng lớn đối với nữ tử.
Đường Ngọc Nhi là người thi triển huyễn thuật, lại dần dần bị Diệp Viễn thay thế vào.
Huyễn thuật là một loại thần hồn bí kỹ cực kỳ huyền diệu.
Dưới tuyệt đại đa số tình huống, thi thuật giả đều là người chưởng khống tuyệt đối trong huyễn cảnh. Nhưng nếu như đụng tới cao thủ hồn lực cực mạnh, thì áp lực lên thi thuật giả liền lớn.
Lấy ngay Đường Ngọc Nhi tới nói, bằng vào cảnh giới thần hồn của nàng, cộng thêm huyễn thuật thần hồn bí kỹ cường đại, đối mặt cường giả Ngưng Tinh Cảnh, nàng cũng có thể làm cho đối phương lâm vào trong ảo cảnh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối thủ không có tận lực tu luyện thần hồn.
Huyễn thuật của Đường Ngọc Nhi, đối với võ giả tới nói rất dễ dàng trúng chiêu, nhưng nếu đối mặt với đại Đan sư, vậy thì không dễ dùng lắm rồi.
Nói tóm lại, huyễn thuật của nàng cực kỳ cường đại, thậm chí có thể để cho nàng chiến đấu vượt cấp!
Nhưng Diệp Viễn hiểu rõ về huyễn thuật về thần hồn, căn bản không phải là Đường Ngọc Nhi có thể so sánh.
Lâm vào huyễn cảnh thời gian dài như vậy, nhìn thì bình lặng như nước, nhưng thật ra là thần hồn của Diệp Viễn và Đường Ngọc Nhi đang đấu sức.
Chỉ là Diệp Viễn cố ý bày ra yếu thế, để Đường Ngọc Nhi vẫn cho là mình nắm giữ quyền chủ động.
Mà trên thực tế, Diệp Viễn đã bất tri bất giác lấy được quyền chủ động, ngược lại kéo luôn Đường Ngọc Nhi vào đến bên trong huyễn thuật.
Giờ này khắc này, Đường Ngọc Nhi áo xanh lục đối diện Diệp Viễn, có thể nói chính là bản thân Đường Ngọc Nhi rồi.
Chỉ là Đường Ngọc Nhi lâm vào trong huyễn thuật, lại hoàn toàn không tự biết mà thôi.
Càng chết là, trong lúc lơ đãng Diệp Viễn triển lộ ra khí chất, tăng thêm bề ngoài tuấn mỹ trẻ tuổi của hắn, đã hấp dẫn thật sâu Đường Ngọc Nhi ở đối diện!
Đến giờ khắc này, Diệp Viễn vẫn là chính Diệp Viễn, Đường Ngọc Nhi lại đã không phải Đường Ngọc Nhi nữa rồi.
Đường Ngọc Nhi đã thay vào nhân vật, hiện giờ nàng chỉ là một mỹ nữ phàm tục mà thôi.
Đối mặt Diệp Viễn tuổi trẻ mà thâm thúy, Đường Ngọc Nhi trong bất tri bất giác tình hãm trong đó.
Giờ này khắc này, thao túng huyễn thuật đã không phải là Đường Ngọc Nhi, mà lặng yên đổi thành Diệp Viễn.
...
Bên trong huyễn cảnh, thời gian trôi qua như nước.
Một ngày này, công tử Diệp gia đã cưới nữ nhi Đường gia làm vợ, cử hành hôn lễ ở kinh thành, làm oanh động triều chính. Trai tài gái sắc, người người hâm mộ.
Một năm sau, Đường Ngọc Nhi sinh cho Diệp Viễn một đứa con. Ôm lân tử trong tay, mặt mũi Đường Ngọc Nhi tràn đầy hạnh phúc, đây là kết tinh tình yêu của nàng và Diệp Viễn. Mà một năm này, Diệp Viễn thì là giục ngựa cầm kiếm, trở thành một tướng lĩnh của đế quốc.
Năm năm sau, Diệp Viễn đắc thắng trở về, chiến công hiển hách, được phong làm tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc. Đường Ngọc Nhi dẫn theo người ở ngoài thành vài dặm nghênh đón, nhìn anh tư hiên ngang của trượng phu, lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Mười lăm năm sau, Diệp Viễn được phong Vương khác họ, quyền nghiêng triều chính, Đường Ngọc Nhi trở thành Vương phi. Nhiều năm xuống tới, hai người vẫn luôn tương kính như tân, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Năm mươi năm sau, Diệp Viễn và Đường Ngọc Nhi khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn, Diệp gia trở thành đại gia tộc số một số hai ở đế quốc.
Bảy mươi năm sau, hai người dắt tay đầu bạc, dưới trời chiều gắn bó thắm thiết, ngủ thật say...
Cứ như vậy, trải qua cả một đời.
Mà trong hiện thực, một canh giờ trôi qua.
Ánh mắt Diệp Viễn vẫn trống rỗng như cũ, dường như bị Đường Ngọc Nhi ăn đến gắt gao.
Mà đối diện với hắn, Đường Ngọc Nhi khi thì mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, khi thì sắc mặt ửng hồng, các loại biểu lộ không đồng nhất.
Dưới lôi đài đám người đứng xem tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất