Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 271: Diệp Viễn ca ca.

Chương 271: Diệp Viễn ca ca.
"Hai người này đã đứng trên lôi đài hơn một canh giờ rồi, hiện tại đến cùng là ai chiếm ưu thế vậy?"
"Nhìn không rõ! Từ khi vừa mới bắt đầu Diệp Viễn chính là biểu lộ đờ đẫn kia, giống như bị Ngọc Nhi sư tỷ khống chế được, nhưng đến bây giờ cũng không có phân ra thắng bại. Biểu lộ trên mặt Ngọc Nhi sư tỷ lại rất phong phú, thoạt nhìn giống như là cố hết sức. Ta cũng không hiểu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào."
"Dạng giao đấu này thật nhàm chán, căn bản là không nhìn thấy giữa bọn họ chiến đấu như thế nào. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng một cái chính là hơn một canh giờ."
"Quyết đấu huyễn thuật có đôi khi còn hung hiểm hơn so với quyết đấu võ đạo! Ngay chút thực lực kia của ngươi, một khi trúng huyễn thuật của Ngọc Nhi sư tỷ, nàng có thể biến ngươi thành ngớ ngẩn trong vài phút!"
Nói đến, vốn dĩ là trận giao đấu được đám người ký thác kỳ vọng, lúc này lại nhàm chán cực độ.
Từ đầu đến giờ hai người chỉ đánh đúng một chiêu, sau đó liền lâm vào trong trạng thái mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ thì cũng thôi đi, hoặc là Diệp Viễn bị Đường Ngọc Nhi cầm xuống, làm trò hề.
Hoặc là huyễn thuật của Đường Ngọc Nhi không làm gì được Diệp Viễn, bị Diệp Viễn thủ thắng, hai loại kết quả này tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận.
Hết lần này tới lần khác hai người chậm chạp không phân ra thắng bại, hơn nữa trạng thái của hai người còn vô cùng quái dị, cho đến hiện tại mọi người cũng không biết đến cùng thì ai trong bọn hắn chiếm ưu thế.
Đột nhiên, trên lôi đài Đường Ngọc Nhi kêu lên một tiếng, rồi mềm nhũn ngã lăn trên đất.
Vào lúc này ánh mắt Diệp Viễn cũng khôi phục thanh tỉnh, chắp tay cười nói với Đường Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi... Sư tỷ, đa tạ."
Diệp Viễn cố ý kéo dài âm điệu hai chữ "Ngọc Nhi", nghe có chút là lạ.
Lúc này hồn lực của Đường Ngọc Nhi bị tiêu hao quá lớn, đã không còn sức tái chiến.
Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Viễn ý cười đầy mặt, lòng tràn đầy xấu hổ giận dữ. Vừa rồi ở bên trong huyễn cảnh, vậy mà nàng cùng chung cả đời với Diệp Viễn, còn cùng hắn khai chi tán diệp!
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Xấu hổ giận dữ qua đi, hận ý trong lòng Đường Ngọc Nhi càng tăng lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy sát ý!
Mặc dù chỉ là ở bên trong huyễn cảnh, nhưng loại cảm giác bị làm mất sự trong sạch kia, vẫn bám lấy nàng như bóng với hình!
Làm sao Đường Ngọc Nhi cũng không ngờ, cái đồ dê xồm này cũng có tạo nghệ trên huyễn thuật cao như vậy.
Cho đến hiện tại nàng cũng không thể nào hiểu được, là hai bên lặng yên thay đổi nhân vật thế nào, làm sao Diệp Viễn có thể kéo nàng vào trong cục. Loại thủ đoạn này, đơn giản là không thể tưởng tượng được!
Phải biết, dù thế nào thì huyễn cảnh này cũng là Đường Ngọc Nhi nàng bày ra! Vậy mà trong lúc bất tri bất giác, Diệp Viễn lại tiếp quản huyễn cảnh của nàng, còn để nàng đặt mình vào trong đó, biến thành đối tượng mặc cho đối phương bài bố!
Đường Ngọc Nhi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền xương Diệp Viễn thành tro!
"Diệp Viễn, ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám nói ra chuyện ở trong huyễn cảnh ra, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!" Đường Ngọc Nhi truyền âm cảnh cáo nói.
Diệp Viễn trả lời: "Ha ha, ta người này có cái mao bệnh, chính là không thể bị dọa. Dọa ta giật mình, miệng của ta sẽ không đóng lại được, cái gì cũng đều nói ra bên ngoài. Ngọc Nhi... Sư tỷ, ngươi xem..."
Đường Ngọc Nhi biến sắc: "Ngươi dám uy hiếp ta?"
"Ta nào dám uy hiếp Ngọc Nhi... Sư tỷ, vừa rồi rõ ràng là Ngọc Nhi... Sư tỷ đang uy hiếp ta mà." Diệp Viễn tiếp tục cố ý kéo dài hai chữ "Ngọc Nhi".
Đường Ngọc Nhi sắp hỏng mất, lạnh lùng nói: "Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không nên quá phận! Loại chuyện cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngươi cũng đừng có nghĩ!"
Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, ta không phải con cóc, ngươi cũng không phải thịt thiên nga. Có điều... Ta người này mang tai mềm, nếu không ngươi gọi ta một tiếng 'Diệp Viễn ca ca', ta lập tức xóa bỏ đoạn ký ức này, ngươi thấy có được hay không?"
"Diệp Viễn ca ca" chính là Đường Ngọc Nhi xưng hô với Diệp Viễn ở trong huyễn cảnh, khi đó hai người như keo như sơn, chàng chàng thiếp thiếp, cực điểm triền miên.
Mà ở trong hiện thực để Đường Ngọc Nhi kêu ra miệng, kia để nàng khó chịu hơn so với giết nàng.
Diệp Viễn cho nàng ấn tượng đầu tiên chính là cái đồ dê xồm, hiện tại lại làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy ở trong huyễn cảnh, Đường Ngọc Nhi hận không thể giết hắn, làm sao có thể còn xưng hô với hắn buồn nôn như thế?
"Ngươi... Ngươi nằm mơ!"
"Ừm, không gọi sao? Vậy quên đi, ta cũng không hiếm có. Quay đầu ta tìm mấy tên đồng bọn tâm sự, chắc hẳn có không ít người muốn biết đến cùng hôm nay trên lôi đài đã xảy ra chuyện gì."
"Ngươi! Được, ta... Ta gọi!"
"Ừm, ta nghe đây."
"Diệp... Diệp Viễn... Ca ca!"
Mặc dù là truyền âm, nhưng tiếng nói của Đường Ngọc Nhi lại nhỏ như muỗi kêu vậy.
"A? Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy!"
Đường Ngọc Nhi tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy lên, lại không thể không gọi tiếp: "Diệp Viễn ca ca!"
Lần này thanh âm tuy lớn, chỉ là nghe hoàn toàn không phải có chuyện như vậy.
Diệp Viễn cười nói: "Ai... Hoàn toàn không có cái loại cảm giác kia a, nghe đến một chút hương vị cũng không có. Tính ngươi qua cửa rồi, ta sẽ thủ khẩu như bình."
Diệp Viễn chỉ là nhất thời đùa dai, trêu chọc Đường Ngọc Nhi một chút. Dù sao cũng là đồng môn, Diệp Viễn cũng không nên quá phận, có chừng có mực thì tốt hơn.
Diệp Viễn biết hắn làm cho Đường Ngọc Nhi triệt để hận hắn rồi, thế nhưng hắn cũng không rất để ý.
Đối với người khác mà nói, huyễn thuật của Đường Ngọc Nhi vô cùng cường đại. Nhưng đối Diệp Viễn, huyễn thuật của nàng không có chút uy hiếp nào.
Đường Ngọc Nhi giãy dụa đứng người lên, chân còn có chút run rẩy.
Có điều nàng vẫn quật cường nhìn Diệp Viễn lạnh lùng nói: "Thua chính là thua, có gì không thừa nhận được?"
Nói xong, bộ pháp của Đường Ngọc Nhi có chút khó khăn nện bước đi xuống lôi đài.
Mọi người thấy Đường Ngọc Nhi một mặt quật cường, lại nhìn một chút Diệp Viễn trên lôi đài, hai mặt nhìn nhau.
Bằng vào huyễn thuật Ngọc Nhi sư tỷ đánh đâu thắng đó, vậy mà lại bị bại như vậy?
Trong khi đó hình như... Diệp Viễn một chút chuyện cũng không có.
"Này, hồn lực của Ngọc Nhi sư tỷ tiêu hao lớn như thế, làm sao Diệp Viễn lại như không có việc gì vậy? Coi như hắn thắng Ngọc Nhi sư tỷ, cũng không thể nào một chút hồn lực cũng không tiêu hao chứ?"
"Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái! Rõ ràng Diệp Viễn đã trúng phải huyễn thuật, thế nhưng ngoại trừ lúc đó ánh mắt đờ đẫn, trước sau giống như không có chút biến hóa nào. Loại tình huống này, thật sự là quá quỷ dị."
"Ngốc hả? Ta nghe nói, Diệp Viễn còn là một luyện dược sư! Có lẽ tạo nghệ trên thần hồn của hắn, còn lợi hại hơn cả Ngọc Nhi sư tỷ nữa!"
"Ngươi mới ngu ngốc! Ta cũng không phải bị mù, có thể nhìn thấy Diệp Viễn mang Hung Chương! Có điều Hung Chương của hắn chỉ là Đan sư sơ cấp, coi như hắn đột phá đến Linh Dịch Cảnh trung kỳ, hồn lực cũng mới chỉ có Đan sư trung cấp. Chiến đấu một trận với Ngọc Nhi sư tỷ, làm sao lại một chút tiêu hao cũng không có?"
"Chuyện này... Chuyện này… Diệp Viễn này thật đúng là khắp nơi lộ ra quỷ dị mà!"
Quả nhiên, Diệp Viễn tiếp tục thắng liên tiếp, lần nữa "Bạo Lãnh" chiến thắng xếp hạng vào top ba!
Huyễn thuật của Đường Ngọc Nhi xuất thần nhập hóa, cứ như vậy không giải thích được thua ở trong tay Diệp Viễn.
Không có ai biết hai người bọn họ trải qua so đấu như thế nào trong huyễn cảnh, người trong cuộc hai bên đều thủ khẩu như bình.
Trên một lôi đài khác, tranh tài giữa Thiên Vũ và Tùy Lượng đã sớm kết thúc.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên Vũ giành được chiến thắng.
Một vòng cuối cùng, Diệp Viễn đối đầu với Thiên Vũ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất