Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 273: Quăng kiếm!

Chương 273: Quăng kiếm!
Trận chung kết còn chưa bắt đầu, lôi đài đã bị vây đến chật như nêm cối.
Trên lôi đài, Thiên Vũ ngồi trên mặt đất, một thanh trường kiếm đặt nằm ngang trên hai đầu gối của hắn.
"Chậc chậc, lần đầu tiên ta thấy Thiên Vũ sư huynh trịnh trọng như vậy đối với một trận giao đấu đấy, có mặt sớm tới nửa canh giờ!"
"Cũng khó trách, kiếm ý của Diệp Viễn cực mạnh, đoán chừng có thể hoàn toàn ngăn chặn Thiên Vũ sư huynh, dạng giao đấu này quá oan uổng rồi, Thiên Vũ sư huynh muốn không coi trọng cũng không được!"
"Kiếm ý của Thiên Vũ sư huynh đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta, ta vẫn luôn lấy huynh ấy làm mục tiêu phấn đấu, không ngờ lần này lại đụng phải một đối thủ như Diệp Viễn! Thấy kiếm ý của hắn, ta cảm thấy đời ta đều không có hi vọng."
"... Đúng như vậy! Kiếm ý của Diệp Viễn đã mạnh đến nỗi để cho người ta tuyệt vọng!"
"Thật không biết Thiên Vũ sư huynh sẽ ứng đối với kiếm ý của Diệp Viễn như thế nào, kỳ thật ta vẫn hi vọng Thiên Vũ sư huynh có thể thắng, dù sao huynh ấy cũng là Đại sư huynh của đệ tử hạch tâm chúng ta!"
Thiên Vũ không để ý đến xung quanh, trên lôi đài đợi đến chính là nửa canh giờ.
Không phải Thiên Vũ cố làm ra vẻ, mà là hắn cực kỳ đặt nặng tràng tỷ đấu này!
Vốn dĩ còn tưởng rằng chỉ là có thêm một hậu bối rất có sức cạnh tranh, lại không ngờ trong nháy mắt kẻ đó đã trở thành kình địch!
Nhất là trước đó, Diệp Viễn còn làm cho tâm khảm của Thiên Vũ cực kỳ xúc động.
Mỗi một võ giả đều biết tầm quan trọng của việc đi con đường của mình, nhưng đây cũng là một con đường vô cùng khó khăn gian nan, không có mấy người dám đi!
Từ khi sinh ra, con người đều bắt đầu từ bắt chước.
Con đường võ đạo cũng giống như thế, từ bắt chước đạo của người khác, mới đến tìm ra đạo của chính mình.
Nhưng con đường võ đạo lại có chỗ khác biệt, đi đường của chính mình quá khó khăn, một cái không tốt sẽ phí hoài tháng năm, làm trễ nải thời gian tu hành.
Nói như vậy được không bù nổi mất!
Thế nhưng nếu không đi con đường của chính mình, thì chẳng mấy chốc sẽ dùng hết tiềm lực, đời này cũng chỉ tới cảnh giới đó mà thôi.
Đây là một vấn đề giữ hay bỏ, nhưng không phải võ giả nào cũng dám hạ quyết định này.
Nếu như Thiên Vũ lựa chọn đi con đường của chính mình, thì trong vòng mấy năm sẽ không có tiến triển, như vậy tất cả ưu thế hiện tại của hắn sẽ biến mất hầu như không còn!
Đương nhiên, nếu như hắn đi thông con đường đó, tương lai của hắn sẽ càng tiến xa hơn!
Thiên Vũ, là muốn thông qua tràng tỷ đấu này để ra quyết định giữ hay bỏ con đường mà bản thân đang đi!
Mặc dù xem qua mấy trận giao đấu của Diệp Viễn, nhưng muốn chân chính cảm thụ được thực lực của Diệp Viễn, tự nhiên không chân thực bằng tự mình tới giao thủ.
Hắn muốn nhìn một chút, đến cùng Diệp Viễn đi đến một bước kia thì như thế nào!
"Diệp Viễn đến rồi!" Trong đám người bỗng nhiên có người kêu lên.
Đám người tự động tách ra một con đường, cho Diệp Viễn đi qua.
Nhìn thấy Thiên Vũ đã đang ngồi trên lôi đài, Diệp Viễn cũng sững sờ một chút.
Lúc này Thiên Vũ cũng mở mắt, nhìn Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ta biết khi Nguyên Khí Cảnh thì ngươi đã xông qua Cửu Thiên Lộ, cho rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ là kình địch của ta. Chỉ không ngờ, một ngày này tới sớm như vậy!"
Diệp Viễn lại không trả lời thẳng, mà là hỏi: "Thiên Vũ sư huynh tới sớm vậy?"
Thiên Vũ gật đầu nói: "Đã nửa canh giờ rồi. Với ta mà nói trận chiến này vô cùng quan trọng, ta muốn tìm đến đạo của chính mình!"
Diệp Viễn nói: "Đạo tại tâm ta! Bằng vào thiên tư của Thiên Vũ sư huynh, chắc hẳn tìm đến đạo của chính mình, cũng không phải là việc khó."
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Người biết không khó, khó người không biết. Đối với ngươi mà nói có lẽ là vô cùng đơn giản, nhưng không phải mỗi người đều có dũng khí bước ra một bước này!"
Diệp Viễn trùng sinh đã một đoạn thời gian, cũng đã tạm thích ứng với sinh hoạt ở hạ giới. Nhưng tầm mắt hắn cao hơn tất cả mọi người ở đây, vẫn thường xuyên nói những lời không hợp với người và chuyện bên cạnh.
Đối với người ở Thần Vực mà nói, nắm giữ chân ý là chuyện vô cùng phổ biến. Thế nhưng đối với chúng sinh ở hạ giới tới nói, chân ý lại là xa không thể chạm.
Diệp Viễn nghe cũng có chút cảm giác đứng nói chuyện không đau eo.
Thiên phú của Thiên Vũ tuyệt đối là số một trong toàn bộ U Vân tông, nhưng so với toàn bộ Nam Vực mà nói lại không được coi vào đâu. Mà thiên tài Nam Vực, so với toàn bộ Vô Biên giới cũng coi như không là cái gì.
Ở toàn bộ Vô Biên giới, mới có mấy người có thể nắm giữ chân ý?
Coi như thiên phú của Thiên Vũ nghịch thiên, chuyện nắm giữ chân ý vẫn là xa không thể chạm.
Có điều Diệp Viễn lại có một loại cái nhìn khác, hắn cười nói: "Lời ấy của Thiên Vũ sư huynh sai rồi! Ta cảm thấy đối với Thiên Vũ sư huynh mà nói, không tồn tại chuyện khó người không biết, mà phải nói là người trong cuộc không thông suốt! Tục ngữ nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không nhảy ra khỏi cục này, làm sao Thiên Vũ sư huynh biết mình không làm được?"
Thiên Vũ nghe vậy liền biến sắc!
Lần trước sau khi tán gẫu qua với Diệp Viễn, hai ngày này Thiên Vũ vẫn luôn xét lại chính mình. Mà lời nói vừa rồi của Diệp Viễn lại tiếp tục nói trúng tâm khảm của hắn!
Diệp Viễn nói tiếp: "Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, không có tâm không biết sợ, là không thể nào đi xa! Nếu dũng khí liên tục bị người vượt qua cũng không có, thì thành tựu đời này, cũng chỉ giới hạn ở nơi này mà thôi!"
Thiên Vũ nghe vậy toàn thân run lên, nửa canh giờ điều chỉnh tâm cảnh này của hắn, lập tức bị Diệp Viễn đánh phá thành từng mảnh nhỏ.
Hắn biết Diệp Viễn nói đúng, nhưng muốn bước ra một bước này, hoàn toàn chính xác là cần dũng khí to lớn!
Vì cái gì Long Đường có thể lĩnh ngộ hình thức ban đầu của chân ý? Cũng là bởi vì hắn cảm nhận được dũng khí không sợ hãi gì kia của Diệp Viễn, dám dứt bỏ hết thảy, mới tìm được đạo của chính mình!
Nếu không, Long Đường cũng chỉ là một con chim trong lồng, vĩnh viễn không biết bầu trời bên ngoài là như thế nào!
Trầm mặc thật lâu, Thiên Vũ cầm kiếm đứng dậy, nói: "Nếu đã nói như thế, để cho ta xem ngươi làm!"
Diệp Viễn cười cười: "Xin chỉ giáo!"
Thiên Vũ không lập tức động thủ, mà lại mở miệng nói: "Ta chỉ đánh ra một kiếm! Diệp Viễn, để cho ta xem xem kiếm đạo của ngươi, rốt cuộc mạnh tới cỡ nào!"
Nói xong, khí thế của Thiên Vũ bỗng nhiên biến đổi, cả người giống như biến thành một thanh kiếm sắc bén!
Thiên Vũ cầm kiếm quẹt một đường trăng tròn ở trước ngực, sau đó kiếm thế vừa thu lại, trăng tròn tách ra thành bốn đạo kiếm khí màu xanh, nhanh chóng đánh về phía Diệp Viễn!
"Hạo Nguyệt Đương Không! Lại là Hạo Nguyệt Đương Không! Thiên Vũ sư huynh nửa năm này thật sự là tiến bộ nhanh đến kinh người!"
"Hít... Hạo Nguyệt Đương Không thế nhưng là võ kỹ cực mạnh trong tầng thứ ba của « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết », cho dù là đệ tử Ngưng Tinh Cảnh, cũng không nhất định có thể lĩnh ngộ một chiêu này, Thiên Vũ sư huynh mới nửa bước Ngưng Tinh, vậy mà đã lĩnh ngộ được!"
"Thiên phú thật sự là đáng sợ! Nếu không có Diệp Viễn xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ trở thành kình địch của Dịch Vô Cữu sư huynh! Chỉ là... Một chiêu này có tác dụng gì với Diệp Viễn hay không?"
Phóng xuất ra bốn đạo kiếm khí của Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, Thiên Vũ lĩnh ngộ kiếm ý đã đạt tới cảnh giới rất cao rồi.
Một chiêu Hạo Nguyệt Đương Không này rất khó lĩnh ngộ, cho dù là đệ tử tu kiếm ở trong đệ tử tinh anh, cũng chỉ có một bộ phận cực ít là có thể lĩnh ngộ!
Thiên Vũ có thể lĩnh ngộ một chiêu này lúc nửa bước Ngưng Tinh, có thể thấy được thiên phú của hắn mạnh thế nào!
Có điều một chiêu này đối với Diệp Viễn mà nói, vẫn là quá yếu!
Diệp Viễn đã nắm giữ Thanh Cương Tử Dương chân ý, đối với dạng chiêu thức này gần như miễn dịch.
Chỉ thấy hắn tiện tay vạch một cái, cũng phun ra bốn đạo kiếm khí, lại còn phát sau mà đến trước, chôn vùi bốn đạo kiếm khí của Thiên Vũ.
Thiên Vũ thấy thế, thở dài một tiếng, trực tiếp ném kiếm trong tay xuống!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất