Chương 282: Ta đây rất tùy hứng!
Dưới tình huống bị Lý Trường Vũ cướp đoạt, nguyên lực phong bạo của Diệp Viễn càng ngày càng nhỏ lại.
Đám đệ tử U Vân tông nhìn thấy cảnh này, không khỏi có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Đây chính là đệ nhất thiên tài của U Vân tông, không, là đệ nhất thiên tài Nam Vực mới đúng!
Chẳng lẽ cứ bại như vậy sao?
Mặc dù không cam tâm, nhưng bọn hắn cũng đều biết không thể làm gì khác được.
Do đối thủ quá mạnh, Diệp Viễn có thiên tài hơn nữa, cũng mới chỉ là võ giả Linh Dịch Cảnh, còn đối thủ lại là võ giả thiên tài của đại tông đệ nhất Nam Vực!
Có lẽ luận về tiềm lực, Diệp Viễn bỏ xa Lý Trường Vũ đến mấy con phố, nhưng trước mắt, Lý Trường Vũ lại cao hơn Diệp Viễn ròng rã một cái đại cảnh giới!
Đổi lại là người khác, ngay cả tư cách bức ra toàn bộ thực lực của Lý Trường Vũ cũng không có, liền trực tiếp buông vũ khí đầu hàng.
Thế nhưng một võ giả Linh Dịch Cảnh nho nhỏ như Diệp Viễn lại có thể bức ra toàn bộ thực lực của đối phương!
Trước kia cho dù Lý Trường Vũ đang trong đột phá, cũng là cực kỳ nhẹ nhõm, hiện tại hắn đã toàn thân căng cứng, rõ ràng là phải cố hết sức.
Mặc dù Tụ Linh Ấn của Diệp Viễn chỉ là ấn quyết cấp rất thấp, nhưng tạo nghệ của Diệp Viễn cực sâu, muốn từ chỗ này của hắn cướp đoạt nguyên lực, nào có dễ dàng như vậy?
Đối mặt với loại tình huống này, Diệp Viễn lại thản nhiên, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn vậy.
Chỉ thấy hắn thong dong lấy ra mấy viên Nguyên tinh, tiện tay đánh ra, hóa thành mấy đạo lưu quang bay về mấy phương hướng.
Nguyên tinh là tinh thể hình thành từ nguyên lực của thiên địa, bên trong ẩn chứa nguyên lực cường đại mà tinh khiết, đệ tử trong tông môn phần lớn sử dụng Nguyên tinh để tu luyện.
Trong thế giới của võ giả, Nguyên tinh cũng được sử dụng như tiền tệ.
Nguyên tinh có chút trân quý, cho dù là đệ tử hạch tâm cũng là không có quyền lợi sử dụng. Chỉ có đệ tử tinh anh, mỗi tháng mới có được lượng Nguyên tinh hạ phẩm cực ít.
Đương nhiên, lấy thân phận trưởng lão trên danh nghĩa của Diệp Viễn, mỗi tháng cũng được phân đến một chút Nguyên tinh hạ phẩm.
Diệp Viễn vừa rồi tiện tay đánh ra mấy viên Nguyên tinh đều là Nguyên tinh trung phẩm, là sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ cấp chín, Thiên Phong đưa cho hắn.
Tiện tay đánh ra nhiều Nguyên tinh trung phẩm như vậy, đám người nhìn thấy đã trợn cả mắt lên rồi.
Cái này thật sự có chút xa xỉ mà!
"Diệp Viễn muốn làm gì? Vừa rồi giống như là Nguyên tinh trung phẩm hay sao đó? Lúc trước hắn vẫn là đệ tử hạch tâm, Nguyên tinh ở đâu ra?"
"Ngươi còn quan tâm ở đâu ra! Thiên Càn tông người ta đã lấn tới cửa rồi, ngươi còn có tâm tư quản chuyện này nữa à?"
"Khụ khụ, đây không phải nhất thời kích động sao? Ngươi nói xem Diệp Viễn đang làm cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng ư?"
"Thủ đoạn của Diệp Viễn tầng tầng lớp lớp, nói không chừng thật sự có cơ hội chuyển bại thành thắng đấy! Dùng nhiều Nguyên tinh trung phẩm như vậy một lúc, dù thế nào Diệp Viễn cũng sẽ không ném chơi như ném đá vậy được."
"Hử? Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta cảm giác giống như nguyên lực ở phụ cận bị rút hết sạch thế?"
Lúc này Lý Trường Vũ đang hết sức chăm chú cướp đoạt nguyên lực và đột phá, lại không nhìn thấy cử động kia của Diệp Viễn.
Nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng lắm, nguyên lực xung quanh hắn bỗng nhiên nồng nặc hơn rất nhiều, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nhiều!
Mở mắt ra xem xét, Lý Trường Vũ lập tức giật nảy mình.
Có mấy tia sáng lấp lóe xung quanh Diệp Viễn, nguyên lực gần đó càng ngày càng cuồng bạo.
"Pháp trận tụ linh! Tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Đan điền của ngươi sẽ bị nổ tung đấy!" Lý Trường Vũ cả kinh kêu lên.
Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía hắn, cười nhạt nói: "Không có việc gì, không phải là còn có ngươi chôn cùng một chỗ sao?"
Lý Trường Vũ cả kinh kêu lên: "Đồ điên! Ngươi đúng là đồ điên! Mau dừng lại!"
Diệp Viễn lấy Nguyên tinh trung phẩm làm mắt trận, bố trí một pháp trận tụ linh cấp ba.
Vốn dĩ bằng vào thực lực Linh Dịch Cảnh của Diệp Viễn, là không cách nào bố trí ra pháp trận tụ linh cấp ba.
Nhưng hắn lại xảo diệu mượn nhờ nguyên lực phong bạo mà Lý Trường Vũ tụ lại, lấy nhỏ nuôi lớn, thành công bố trí trận pháp này.
Trận pháp đã khởi động, dường như nguyên lực trong phương viên hơn mười dặm bị pháp trận tụ linh rút hết về chỗ này.
Uy thế cỡ này, đừng nói một tên Ngưng Tinh tầng bốn nho nhỏ như Lý Trường Vũ, cho dù là võ giả Ngưng Tinh tầng chín ở đây, cũng không dám dùng dạng nguyên lực phong bạo này đến đột phá!
Diệp Viễn làm như vậy, nhìn thế nào cũng như là muốn đồng quy vu tận. Nếu như hai người bọn họ đều tiếp tục đột phá, chỉ có kết quả bị nguyên lực làm cho no bạo.
Nguyên lực phong bạo bậc này, hiển nhiên đã vượt qua mức cực hạn mà Lý Trường Vũ có thể chịu đựng.
"Không phải vị sư huynh này thích tham gia náo nhiệt sao? Ta đưa tới cho ngươi náo nhiệt càng lớn, làm sao ngươi lại không tiếp nhận?" Diệp Viễn cười nhạt như cũ nói.
Lúc này Lý Trường Vũ làm gì có tâm tư đấu võ mồm với Diệp Viễn, lại tiếp tục như thế đan điền của hắn sẽ bị nổ mất!
"Chuyện gì cũng từ từ, mới vừa rồi là ta lỗ mãng, ngươi rút trận pháp xuống trước rồi nói!" Trong lời nói của Lý Trường Vũ đã có một chút ý nhượng bộ.
Hiện tại đối với Lý Trường Vũ mà nói cũng là tên đã trên dây, không phát không được.
Nếu như từ bỏ đột phá, hắn sẽ bị phản phệ, ảnh hưởng sau này đột phá; nếu như tiếp tục đột phá, thì làm sao hắn chịu được nguyên lực phong bạo bậc này?
Vốn là muốn cho U Vân tông đẹp mặt, lúc này lại là cưỡi hổ khó xuống.
Diệp Viễn chỉ cười nói: "Ta đây rất tùy hứng, người khác chơi ta, ta nhất định phải chơi tới cùng! Nếu không chơi, ngươi có thể lựa chọn rời khỏi."
"Ngươi! Được, ta lại thật sự muốn nhìn xem, lát nữa tự ngươi chơi đùa mình đến chết như thế nào!" Lý Trường Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chuyện đó cũng không mượn ngươi quan tâm." Diệp Viễn thản nhiên trả lời.
Lý Trường Vũ đã quyết định không chơi nữa, hắn muốn kết thúc đột phá, rời khỏi nguyên lực phong bạo.
Thời cơ Lý Trường Vũ rời khỏi vừa đúng, pháp trận tụ linh tụ lại nguyên lực phong bạo đã thành hình, cho dù lúc này hắn rời khỏi, Diệp Viễn muốn triệt tiêu cũng đã không kịp nữa.
Lý Trường Vũ còn không tin, Diệp Viễn thực sự có can đảm đột phá cảnh giới ở chỗ này!
Lý Trường Vũ cưỡng ép kết thúc đột phá, lập tức bị phản phệ, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, lập tức muốn phun một ngụm máu ra ngoài, nhưng bị hắn cưỡng ép chặn lại.
Hắn ra sức nhảy lên, từ trong nguyên lực phong bạo vô cùng cuồng bạo bay vọt ra.
Lúc này nguyên lực phong bạo đã gần như thực chất hóa, mắt thường có thể thấy được, giống như là một cái vòi rồng.
Lý Trường Vũ có thể thong dong rời khỏi, cũng đủ thấy thực lực của hắn rất mạnh.
Sau khi ra ngoài, Lý Trường Vũ đã không còn phần ngạo nghễ trước đó nữa, y phục Thiên Càn tông trên người hắn bị nguyên lực phong bạo phá thành vải rách.
Rời đi nguyên lực phong bạo, Lý Trường Vũ cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu lớn.
Mới vừa rồi là hắn toàn lực ứng phó đột phá, nhưng lại bị mình cưỡng ép ngăn lại, hiển nhiên gặp phải phản phệ cực mạnh, đã thụ nội thương rất nặng.
Lần này đột phá không thành, lần sau Lý Trường Vũ lại muốn đột phá Ngưng Tinh tầng năm, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Đương nhiên, bằng vào thiên tư của Lý Trường Vũ, đột phá là chuyện sớm hay muộn, nhưng tất nhiên sẽ chậm trễ hắn một đoạn thời gian rất dài!
Nghĩ tới đây, Lý Trường Vũ vô cùng phiền muộn, lần này thật sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo mà.
Có điều nhìn thấy Diệp Viễn vẫn ở trung tâm phong bạo, trong lòng Lý Trường Vũ liền hiện lên một vòng khoái ý.
"Ha ha ha, tiểu tử này quả nhiên là tùy hứng! Tùy hứng đến đem mình cho đùa chơi chết! Nguyên lực phong bạo cuồng bạo như thế, ta lại muốn xem xem, ngươi làm sao để có thể đột phá được! Hiện tại ta rất muốn nhìn một chút, lúc ngươi bạo thể mà chết là cái bộ dáng gì!" Lý Trường Vũ chuyển qua điên cuồng nói.