Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 290: Khuất nhục.

Chương 290: Khuất nhục.
"Không phải chứ? Diệp Viễn, vì sao những độc chướng này đều không đụng tới ngươi?" Mạc Vân Thiên kinh ngạc hỏi.
Diệp Viễn cười nói: "Trên người của ta có một món pháp bảo, có thể tránh đi những độc chướng này."
Mạc Vân Thiên bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế!"
Diệp Viễn nói lời nói dối này cũng là có thiện ý, căn bản trên người hắn cũng không có pháp bảo gì.
Hoặc là nói, pháp bảo đó chính là thần hồn của hắn!
Kiếp trước Diệp Viễn từng lấy thân thử độc vô số lần, sau đó tự mình giải được. Vô luận là thân thể hay là thần hồn, đều có kháng thể cực lớn với độc tính, có thể nói đã đến trình độ bách độc bất xâm.
Những độc chướng này đối với Diệp Viễn mà nói, chỉ là một chút độc tố cấp thấp, tự nhiên không gây được thương tổn tới hắn.
Đương nhiên, nếu như là độc dược cấp chín, cho dù Diệp Viễn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, cũng không thể gánh nổi.
Độc dược cấp chín kinh khủng đến nỗi, căn bản là người bình thường không cách nào chịu đựng được.
"Được rồi, tất cả mọi người đã ăn Giải Độc Đan, chúng ta lên đường đi." Mai Trăn nói.
Đám người cưỡng ép dằn xuống khiếp sợ trong lòng, bắt đầu đi vào sâu bên trong Vân Mộng Sơn Mạch, đến chỗ tọa độ mà Thiên Càn tông đưa cho.
Thực lực của đội ngũ này thập phần cường đại, căn bản là yêu thú cấp thấp bình thường không dám tới gần.
Một đoàn người đi hồi lâu, lại nghe được phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng người huyên náo.
Đến gần xem xét, thì thấy một đám đại lão gia vây hai người nữ tử vào giữa, dường như đang đòi hỏi thứ gì.
Hai nữ tử kia một người mặc váy sam màu vàng nhạt, một người mặc y phục màu trắng, hình dáng đều hết sức bình thường.
Nhất là nữ tử mặc váy sam màu vàng nhạt, trên mặt còn có một cái bớt khó coi, thoạt nhìn để cho người ta có loại cảm giác buồn nôn, cực kỳ xấu xí.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, sắc mặt vàng như nến, dường như mắc phải căn bệnh kỳ quái gì đó.
Có điều cảnh giới của hai người cũng không thấp, đều đã đến Ngưng Tinh tầng hai tầng ba rồi.
"Này, xấu nữ, còn không mau giao Ô Lan Linh Chi ra? Lại không biết điều, thì chớ trách chúng ta không khách khí!"
Bạch y nữ tử kia lạnh lùng nói: "Ô Lan Linh Chi này là chúng ta phát hiện trước, dựa vào cái gì mà phải đưa cho ngươi?"
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vào chúng ta mạnh hơn các ngươi! Ô Lan Linh Chi này chính là linh dược cấp bốn, để hai cái xấu nữ như các ngươi đến hưởng dụng thì quá là phung phí của trời, ha ha..."
Tiếng cười của hắn im bặt mà dừng, bởi vì bọn hắn phát hiện có một nhóm người khác xuất hiện.
"Mai trưởng lão, là người của Thượng Thanh tông." Rất nhanh Mạc Vân Thiên đã nhận ra thân phận của những người này, lên tiếng nhắc nhở Mai Trăn.
Mai Trăn gật gật đầu, hiển nhiên cũng nhận ra đám người đó.
"Thượng Thanh tông thật sự là càng sống càng thụt lùi, thân là một trong tám đại tông môn, vậy mà lại làm ra loại chuyện cản đường cướp bóc này!" Mai Trăn khinh thường nói.
"Mai trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì?" Mạc Vân Thiên lo lắng hỏi.
Thượng Thanh tông xếp hạng thứ tư trong tám đại tông môn, mạnh hơn so với U Vân tông không ít.
Đội ngũ của đối phương có mười người, nhân số nhiều hơn so với U Vân tông bên này một chút, hiển nhiên cũng là đi tham gia thăm dò bí cảnh lần này.
Hiển nhiên hai bên đều không ngờ, vậy mà gặp nhau sớm như vậy, mà lại còn là dưới tình huống lúng túng đến thế này.
Mười tên nam nhân khi dễ hai người nữ tử yếu đuối, cũng không phải cái chuyện phong quang gì.
Mai Trăn nhíu mày, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào.
"Thì ra là mấy vị bằng hữu U Vân tông, cũng là muốn đi tham gia thăm dò bí cảnh sao? Hai nữ tử này trộm cắp đồ của Thượng Thanh tông ta, còn xin chư vị không nên nhúng tay vào việc này, nếu không..." Một vị cường giả Hóa Hải Cảnh của Thượng Thanh tông nói.
Hiển nhiên người này cũng giống như Mai Trăn, là người dẫn đội của Thượng Thanh tông.
Có điều trong đội ngũ của Thượng Thanh tông có hai tên võ giả Hóa Hải Cảnh, khiến cho thực lực của bọn hắn mạnh hơn so với U Vân tông rất nhiều.
Đối phương cũng nhìn ra thực lực của hai bên, cho nên không hề sợ hãi, nói chuyện còn có chút ý tứ uy hiếp.
"Ta nhổ vào! Rõ ràng là chúng ta lấy được Ô Lan Linh Chi này trước, làm sao lại thành đồ vật của Thượng Thanh tông các ngươi? Ngươi còn biết xấu hổ hay không?" Bạch y nữ tử khinh bỉ nói.
Hoàng y xấu nữ thì lại lộ ra rất bình tĩnh, cũng không hề kích động như bạch y nữ tử vậy, lôi kéo góc áo của nàng: "Được rồi, Nghiên Nhi."
"Tiểu thư, ta không phục mà!" Nghiên Nhi khó chịu nói.
Nữ tử xấu xí cười cười, lại không nói gì nữa, Nghiên Nhi cũng liền thức thời ngậm miệng lại.
Xem ra, nữ tử xấu xí này lại là chủ nhân của Nghiên Nhi kia.
"Ha ha, vẫn là cái xấu nữ này biết tốt xấu. Thế nào, U Vân tông bằng hữu, có phải muốn kết cái cừu oán này với chúng ta hay không?" Người bên phía Thượng Thanh tông kia lớn lối nói.
Mai Trăn thở dài, nói với chúng nhân sau lưng: "Chúng ta đi!"
Nói xong, mang theo một đám người của U Vân tông lách qua bên này, tiếp tục đi sâu vào trong Vân Mộng Sơn Mạch.
Sắc mặt tất cả mọi người của U Vân tông đều cực kỳ khó coi, hiển nhiên là vô cùng không cam lòng.
Người tập kiếm có nhiều chính khí, những đệ tử U Vân tông này phần lớn tập kiếm, gặp phải chuyện như vậy tự nhiên muốn rút kiếm tương trợ.
Đám người Thượng Thanh tông này thật sự là quá không biết xấu hổ, vậy mà khi dễ hai người nữ tử yếu nhược, còn muốn ngậm máu phun người.
Nhưng dưới loại tình huống trước mắt, dù là U Vân tông có đánh nhau chết sống với bọn chúng, cuối cùng cũng khó thắng được, dù sao đối phương cũng có đến hai tên cường giả Hóa Hải Cảnh.
Thần sắc Diệp Viễn hơi động, nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng bình tĩnh theo đuôi đám người rời đi.
"Hứ! Quả nhiên đều là cá mè một lứa, người trong tông môn không có một kẻ nào tốt! Nhìn thấy chuyện như vậy mà quay đầu liền đi, khác với đồng lõa ở chỗ nào?"
Tiếng cười lạnh của Nghiên Nhi từ phía sau lưng truyền đến, thân hình Mai Trăn không khỏi cứng đờ.
Sau khi dừng lại một chút, hắn quả quyết sải bước rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Căn dặn của Lạc Thanh Phong còn đang vang ở bên tai, Mai Trăn cũng không muốn bởi vì nhất thời xúc động, mà tống táng tính mệnh tinh anh của tông môn.
Lần này hắn mang đi đều là lực lượng tinh nhuệ trong tông môn, nhất là Diệp Viễn, nếu vì hai nữ tử bèo nước gặp nhau mà nộp mạng, trở về hắn phải bàn giao với Thiên Phong và Lạc Thanh Phong thế nào?
"Ha ha ha, quả nhiên U Vân tông đều là một đám hèn nhát, ngay cả cái rắm cũng không dám thả liền chạy! Theo ta thấy, chờ lão gia hỏa Thiên Phong kia vừa chết, sợ là U Vân tông không gánh nổi cái danh xưng tám đại tông môn này đi."
"Một đám hèn nhát như thế cũng xứng xưng tám đại tông môn, thật sự là cười chết người!"
"Lần này thăm dò bí cảnh nguy hiểm như vậy, bọn hắn lại có thể chỉ phái ra một tên Hóa Hải tầng ba, ta thấy là tông môn không còn người có thể dùng nữa đúng không? Bên trong bí cảnh nhiều thiên tài địa bảo như vậy, bọn hắn lại đến cho có mặt, không biết lần này có thể có mấy tên còn sống trở về, ha ha ha."
Đám người Thượng Thanh tông cũng không hề che giấu thanh âm, tiếng cười nhạo càn rỡ xa xa truyền đến, người của U Vân tông nhịn không được đều muốn trở về đánh nhau một trận sống chết.
Lúc này, Thiên Vũ nghe được đối phương nguyền rủa Thiên Phong, không thể kìm được, định quay người trở lại.
"Đám cháu trai này, thật sự cho là mình ghê gớm lắm rồi? Ta đi giết mấy tên khốn bọn chúng!" Thiên Vũ cả giận.
"Dừng lại!" Mai Trăn quát bảo Thiên Vũ ngưng lại, nói: "Thiên Vũ, nếu ngươi dám quay trở lại, ta lập tức phong bế nguyên lực của ngươi!"
"Mai trưởng lão, bọn hắn... Bọn hắn khinh người quá đáng!"
Mai Trăn trầm giọng nói: "Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu! Các ngươi đều là tương lai của tông môn, không cần phải tranh hùng nhất thời! Nếu như các ngươi cảm thấy khuất nhục, vậy thì hãy cố gắng tu luyện gấp bội, tương lai lại đến đòi lại món nợ này!"
"Thế nhưng là..."
Đúng lúc này, Diệp Viễn lôi kéo Thiên Vũ, lại quay sang cười nói với Mai Trăn: "Mai trưởng lão, mọi người đi trước một bước, đệ tử có chuyện rời đi một chút."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất