Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 291: Dê thế tội.

Chương 291: Dê thế tội.
"Cái gì, ngươi muốn trở về một mình? Không được! Tuyệt đối không được!" Mai Trăn lập tức cự tuyệt nói.
Đối phương có tới hai tên cường giả Hóa Hải Cảnh, một mình Diệp Viễn quay lại không phải muốn chết thì là cái gì?
Coi như Diệp Viễn có yêu nghiệt hơn nữa, hiện tại cũng không thể nào là đối thủ của cường giả Hóa Hải Cảnh được!
Biểu hiện của Diệp Viễn cũng làm cho đám người có chút kinh ngạc, từ vừa rồi đến bây giờ, Diệp Viễn vẫn luôn là người bình tĩnh, tỉnh táo nhất.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại muốn trở về một mình!
Mạc Vân Thiên cũng giật nảy mình, vội vàng khuyên nhủ: "Mai trưởng lão nói đúng, chúng ta hẳn là nên biết nhẫn trước dũng sau, càng thêm cố gắng tu luyện mới phải. Diệp Viễn, cũng không cần nhất thời tranh hùng. Bằng vào thiên phú của ngươi, tương lai nghiền ép bọn hắn còn không phải chuyện trong vài phút?"
Diệp Viễn lại là cười nói: "Mai trưởng lão, Mạc sư huynh quá lo lắng. Chỉ là ta có một số chuyện khác phải xử lý, cũng không phải quay lại trả thù, chư vị không cần lo lắng. Mọi người đi trước một bước, quay đầu ta lập tức đuổi theo."
Mai Trăn nghe lời này thì sững sờ: "Thật sự không phải ngươi muốn quay lại tìm đám người Thượng Thanh tông chứ?"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Thật sự không phải! Mai trưởng lão yên tâm, Diệp Viễn còn có một số thủ đoạn nhỏ, muốn tự vệ ở trong Vân Mộng Sơn Mạch này là không thành vấn đề."
"Trong Vân Mộng Sơn Mạch nguy cơ trùng trùng, có chuyện gì ngươi không ngại thì nói ra, tốt nhất là mọi người cùng nhau hành động." Mai Trăn cau mày nói.
"Chỉ là một chút chuyện nhỏ, đệ tử đi một chút là được, không chậm trễ mất bao nhiêu thời gian, Mai trưởng lão vẫn là mang mọi người đi trước đi." Diệp Viễn kiên trì đáp.
Mai Trăn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Vậy được rồi, ngươi làm nhanh rồi mau chóng chạy đến. Một mình ngươi đơn độc hành động, nếu như gặp phải tình huống gì thì không thể lỗ mãng, bảo toàn bản thân mới là quan trọng nhất!"
Diệp Viễn nói: "Mai trưởng lão yên tâm, Diệp Viễn không phải loại người lỗ mãng kia. Cáo từ!"
Nói xong, thân hình Diệp Viễn khẽ động, biến mất ở trong ánh mắt của mọi người.
Mai Trăn thở dài, nói với mọi người: "Chúng ta đi!"
Mạc Vân Thiên lại nói: "Mai trưởng lão, rõ ràng là Diệp Viễn hắn trở về tìm đám người Thượng Thanh tông, sao người có thể thả hắn đi?"
Mai Trăn nhìn Mạc Vân Thiên một chút, thở dài: "Trước khi đi, Thái Thượng trưởng lão từng nói với ta, mặc dù chuyến này ta là người chủ sự, nhưng nếu như Diệp Viễn muốn làm chuyện gì, thì để hắn đi làm, không cần phải ngăn cản. Thì ra, Thái Thượng trưởng lão sớm dự liệu được cục diện hôm nay rồi!"
Mạc Vân Thiên nghe vậy không khỏi cứng lại, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Thái Thượng trưởng lão đã sớm dự liệu được Diệp Viễn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, cho nên cấp cho Diệp Viễn tự do hành động, sao hắn có thể xen vào?
Mạc Vân Thiên tin tưởng, chắc chắn Thái Thượng trưởng lão rõ ràng ý nghĩa của Diệp Viễn đối với U Vân tông hơn mình. Nếu dám nói như vậy, vậy đã nói rõ người có mười phần lòng tin đối với Diệp Viễn.
Thế nhưng Mạc Vân Thiên làm sao cũng nghĩ không thông, một mình Diệp Viễn có thể đối mặt với hai đại cao thủ Hóa Hải Cảnh, cùng với rất nhiều võ giả Ngưng Tinh Cảnh khác như thế nào.
...
Trên mảnh đất trống, đám người Thượng Thanh tông mải chế giễu U Vân tông một trận, nhất thời không có ai để ý tới hai nữ tử kia.
Trong mắt bọn hắn, hai nữ tử này chính là dê đợi làm thịt, tùy thời đều có thể động thủ.
Cười nhạo một trận, thấy đám người U Vân tông đã đi xa, bọn hắn cũng cảm thấy không còn gì thú vị, lại đặt lực chú ý lên thân hai nữ tử.
Một vị trưởng lão Hóa Hải Cảnh của Thượng Thanh tông tới gần mấy bước, vươn tay về phía nữ tử xấu xí, nói ra: "Xấu nữ, mau giao Ô Lan Linh Chi ra. Còn không biết cất nhắc, thì chớ có trách ta không khách khí."
Nữ tử xấu xí kia lắc đầu nói: "Không phải ta không giao, là Ô Lan Linh Chi này có chỗ hữu dụng đối với ta, không thể giao cho ngươi."
Sắc mặt trưởng lão lạnh lẽo, nói: "Đừng cho mặt mà không muốn mặt! Hữu dụng với ngươi thì liên quan cái rắm gì đến ta, đến cùng là ngươi giao, hay là không giao?"
Trong khi nói chuyện, trưởng lão kia liền phóng thích ra uy áp của Hóa Hải Cảnh, giống như một lời không hợp lập tức muốn động thủ.
Nghiên Nhi lại cười lạnh nói: "Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, loại a miêu a cẩu gì cũng dám khi dễ người! Hôm nay ta không giao, ngươi có thể thế nào ?"
Nghiên Nhi đang muốn động thủ, lại bị nữ tử xấu xí kéo lại.
"Trong nhóm người vừa rồi có người quay trở lại, khoan động thủ đã." Nữ tử xấu xí truyền âm nói.
Trưởng lão kia nghe thấy lời của Nghiên Nhi thì ngây người một lúc, sau đó chợt giận quá mà cười nói: "Tốt tốt tốt! Khá khen cho miệng lưỡi bén nhọn! Lão phu tung hoành Nam Vực nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên bị người nói thành a miêu a cẩu, đợi chút nữa xem ta có xé nát miệng của ngươi hay không!"
Nói xong, trưởng lão kia tụ lên nguyên lực muốn động thủ.
Ngay tại lúc này, chung quanh hắn bỗng nhiên dâng lên một đám sương mù trắng mịt mờ.
Đám sương mù này tới quá nhanh, trực tiếp vây quanh tất cả mọi người. Trong chớp mắt đã trở nên đưa tay không thấy được năm ngón, vậy thì làm sao thấy được hai nữ tử kia nữa.
Trong lòng trưởng lão kia giật mình, trên tay lại không hề chậm lại, một quả cầu nguyên lực vẫn đánh về phía mà hai nữ tử vừa đứng như cũ.
Đáng tiếc là, hắn không nghe được tiếng kêu thảm thiết từ đối diện truyền đến. Một kích này giống như đá chìm đáy biển, ngay cả cái gợn sóng cũng không có lật ra tới.
Gã trưởng lão đó quay trở lại xem xét, chỗ nào còn có thân ảnh đồng bọn? Bốn phía tất cả đều là sương trắng nồng đậm, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Chuyện gì xảy ra? Làm sao bỗng nhiên cái gì cũng không thấy rồi?"
"A! Là ai! Ai đụng ta?"
"Ôi! Ai đá ta?"
Sau lưng truyền đến một trận thanh âm rối bời, hiển nhiên đều bị sương trắng bất thình lình làm cho trở tay không kịp.
Sắc mặt tên trưởng lão trầm xuống, thét dài nói: "Đều đứng im không được động cho ta! Không cần kinh hãi! Đây chỉ là cái khốn trận nho nhỏ, rất dễ dàng phá giải! Dư Phong, ngươi cùng ta hợp lực phá trận!"
"Được." Cách đó không xa truyền đến giọng nói của một tên trưởng lão Hóa Hải Cảnh khác.
Hai người này đều không hiểu trận pháp, nhưng là thắng ở thực lực cường đại.
Hai người hợp lực đánh loạn về bốn phương tám hướng, sau một khắc đồng hồ, cuối cùng trận pháp cũng buông lỏng, sương mù trắng mịt mờ bắt đầu tiêu tán.
Trưởng lão nhìn quanh bốn phía, hai nữ tử kia đã sớm mất tung ảnh, hắn tức giận vỗ một chưởng lên cây đại thụ bên cạnh, đại thụ kia cứ như vậy gãy đổ xuống đất.
Tên trưởng lão gọi là Dư Phobg kia đi lên trước, nói: "Vương Phàm huynh, huynh nói xem đây có phải là trò quỷ của đám người U Vân tông kia làm ra hay không?"
Vương Phàm trầm mặt nói: "Ta vẫn còn biết những tên hèn nhát của U Vân tông kia, bọn hắn không có khả năng có thể dưới mí mắt hai người chúng ta, bất tri bất giác bố trí một cái khốn trận như vậy!"
Dư Phong cau mày nói: "Nếu không phải người của U Vân tông, vậy đó là ai?"
Vương Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ hai nữ tử này còn có người tiếp ứng, mà lại còn là cao thủ trận đạo! Con vịt tới tay rồi còn bay mất, thật sự là uất ức!"
Dư Phong lại nói: "Mặc dù đẳng cấp của khốn trận không cao, nhưng lại không đơn giản chút nào! Hắn lợi dụng địa lợi, bày ra khốn trận cỡ nhỏ này, lại là trong nháy mắt hội tụ sương mù ở trong núi cho mình dùng. Ta với ngươi tấn công điên cuồng như vậy, lại phải đánh tới một khắc đồng hồ!"
Vương Phàm gật đầu nói: "Tuy thực lực của người này không mạnh, nhưng tạo nghệ trận đạo lại không thể khinh thường! Nếu hắn có thực lực Hóa Hải Cảnh, sợ là hôm nay ta với ngươi liền phải táng thân ở đây rồi! Chúng ta đi, quay đầu tiến vào bên trong bí cảnh, ta phải tìm đám U Vân tông xúi quẩy kia!"
Chúng đệ tử không khỏi sinh lòng thương hại, đáng thương cho U Vân tông, biến thành dê thế tội cho hai người nữ tử.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất