Chương 293: Hai loại linh thể!
Vừa nhìn thấy cánh tay ngọc non mềm kia của Ly Nhi, Diệp Viễn không khỏi sững sờ.
Cánh tay kia bóng loáng long lanh giống như dương chi bạch ngọc, phảng phất như không có ở nhân gian.
Cánh tay này, gần như có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Nhìn lại khuôn mặt hơi có chút khiếp người kia của Ly Nhi, Diệp Viễn cảm nhận được tương phản cực kỳ mãnh liệt!
Diệp Viễn cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hai thái cực như vậy, làm sao lại đồng thời xuất hiện trên người của một nữ tử?
"Diệp công tử?" Ly Nhi mở miệng nhắc nhở.
Lúc này Diệp Viễn mới lấy lại tinh thần, xấu hổ cười nói: "Thật có lỗi, thất thần."
Nói xong, Diệp Viễn nhắm mắt lại, vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu chẩn bệnh cho Ly Nhi.
Lông mày Diệp Viễn dần dần nhíu lại, càng nhăn càng sâu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Viễn, Ly Nhi mở miệng hỏi: "Diệp công tử đã nhìn ra cái gì rồi?"
Lúc này, Diệp Viễn buông lỏng cổ tay Ly Nhi ra, cảm giác trơn nhẵn ở đầu ngón tay kia llàm tâm thần hắn không khỏi rung động.
Loại xúc cảm này, vậy mà để cho người ta dư vị vô tận!
Diệp Viễn không khỏi cảm thán, nữ tử như thế làm sao lại có một dung nhan như vậy? Thật sự là đáng tiếc!
Nghiên Nhi nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn, liền biết ý nghĩ kỳ quái của hắn rồi.
Mị lực của tiểu thư nhà mình đối với nàng mà nói là đã thấm sâu trong tiềm thức thấu hiểu rất rõ.
Thấy Diệp Viễn ngậm miệng không nói, Nghiên Nhi nhịn không được mở miệng trước: "Cũng không nói ra được sao? Ta biết ngay mà, một tên Đan sư sơ cấp nho nhỏ, học đại sư người ta bắt mạch. Bệnh của tiểu thư nhà ta bao nhiêu thần y đã xem qua, đều không nhìn ra đầu mối, thật không biết dũng khí của ngươi ở đâu ra! Những lời vừa rồi kia, cũng không biết là mò mẫm thế nào!"
Diệp Viễn không để ý tới nàng, mà là hỏi Ly Nhi: "Ly Nhi cô nương có tu luyện qua Đồng Thuật?"
Vốn dĩ Ly Nhi cũng cho là Diệp Viễn ra vẻ cao thâm, nghe xong lời này thì tinh thần không khỏi tỉnh táo lại, vuốt cằm nói: "Không sai, Ly Nhi tu luyện Đồng Thuật từ nhỏ."
Diệp Viễn gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Nếu ta đoán không lầm, Ly Nhi cô nương tu luyện Đồng Thuật chắc hẳn tiến triển cực nhanh đúng không?"
"Đúng vậy, thậm chí ngay cả cái này Diệp công tử cũng có thể nhìn ra được? Chẳng lẽ nói... Bệnh lạ này của ta có liên quan đến tu luyện Đồng Thuật?" Ly Nhi kinh ngạc nói.
Diệp Viễn chỉ là bắt mạch cho nàng, dưới tình huống Ly Nhi không chủ động phóng thích đồng lực, căn bản là Diệp Viễn không thể nhận ra cảm giác mới phải.
Những luyện dược sư trước kia chẩn bệnh cho nàng, đều đã biết trước là nàng tu luyện Đồng Thuật, nhưng Diệp Viễn lại không biết.
Vậy mà hắn chỉ dựa vào bắt mạch liền phát hiện mình tu luyện qua Đồng Thuật, hiển nhiên không phải bình thường!
Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn, giống như bệnh của nàng có quan hệ mật thiết với tu luyện Đồng Thuật vậy!
Diệp Viễn không trả lời Ly Nhi, mà tiếp tục hỏi: "Ly Nhi cô nương có phải cách mỗi mấy tháng lại có cảm giác tinh thần uể oải, làm gì cũng đều mặt ủ mày chau hay không?"
Lúc này Ly Nhi đã hoàn toàn thu hồi lòng khinh thường, nghiêm mặt nói: "Không sai! Trước kia cách mỗi mấy tháng sẽ sinh ra loại tình huống này, mỗi lần sẽ kéo dài từ ba tới năm ngày. Thế nhưng gần đây thời gian loại bệnh trạng này phát tác khoảng cách càng lúc càng ngắn, mà thời gian phát tác lại là càng ngày càng dài. Vì thế gia phụ đã mời vô số danh y, lại không ai có thể chẩn ra bệnh này! Không ngờ Diệp công tử tuổi còn trẻ, lại có hiểu biết sâu rộng như thế!"
Nghiên Nhi ở một bên làm gì còn chút coi thường nào, sớm đã dựng tai lên lắng nghe.
Khi những kẻ được gọi là danh y kia chẩn bệnh cho tiểu thư thì nàng ở ngay bên cạnh, nhưng không ai có thể chỉ bắt mạch một cái mà nói được như vậy.
Mà tiểu tử này chỉ hơi chẩn đoán một chút, vậy mà đã nhìn ra nhiều thứ đến như thế!
Những kẻ được gọi là danh y kia thật sự là ngay cả móng tay của Diệp Viễn cũng không bằng!
Những ngày này, nhìn thấy tiểu thư chịu đủ ốm đau tra tấn, trong lòng Nghiên Nhi khó chịu vô cùng.
Chỉ là nàng lo lắng thì lo lắng, nhưng lại không có biện pháp!
Ngay cả lão gia cũng thúc thủ vô sách, nàng có thể có cách nào?
Nghe được Ly Nhi ca ngợi, trên mặt Diệp Viễn lại không có chút vẻ tự đắc nào, lắc đầu cười khổ nói: "Ly Nhi cô nương thật đúng là có một chặp mâu thuẫn trên một thân người!"
Ly Nhi sững sờ, hỏi: "Lời này của Diệp công tử là có ý gì?"
Diệp Viễn ôm quyền nói: "Tha thứ cho Diệp Viễn đường đột, ta thấy Ly Nhi cô nương băng cơ ngọc cốt, chính là tướng số cực kỳ cao quý, hết lần này tới lần khác hình dạng lại quá không đối xứng; ta thấy Ly Nhi cô nương chính là Nguyệt Hoa Thiên Nhãn Chi Thể, tu luyện Đồng Thuật tiến triển cực nhanh, hết lần này tới lần khác lại còn là Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể."
Ly Nhi và Nghiên Nhi đều là một mặt mờ mịt, hiển nhiên đối với cái Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể này hoàn toàn không biết gì cả.
"Diệp công tử, cái Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể này là linh thể thế nào? Ly Nhi chưa từng nghe nói qua, còn xin Diệp công tử giải đáp nghi hoặc." Ly Nhi mở miệng hỏi.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Bình thường võ giả tu luyện là trước tụ nguyên, sau tu hồn, sau nữa lại ngộ đạo. Loại hệ thống tu luyện này đã vô cùng hoàn mỹ, tuyệt đại đa số võ giả ở thế gian đều đi con đường này."
Diệp Viễn thong thả nói, trong lòng Ly Nhi và Nghiên Nhi lại đều là chấn kinh.
Các nàng không ngờ được, trong một cái tông môn nho nhỏ ở Nam Vực, lại có người có thể quen thuộc hệ thống tu luyện như lòng bàn tay như vậy.
"Nhưng mà nghe nói mấy chục vạn năm trước, đã từng có một vị cường giả tuyệt thế, thân có Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể, tu luyện theo con đường linh nhục hợp nhất, cuối cùng bước vào Thần Cảnh! Nghe nói người có loại linh thể này, thân thể và thần hồn sẽ từng bước dung hợp, từ đó thành tựu vô thượng đại đạo!" Diệp Viễn tiếp tục nói.
Ly Nhi nghe được kinh ngạc không thôi, nàng còn chưa từng nghe nói qua linh thể kinh khủng như vậy. Mà mình, lại còn là chủ nhân của loại linh thể này nữa!
"Ý của công tử là nói..." Tâm tư của Ly Nhi cực kỳ tinh tế, hiển nhiên đã đoán được sau đó Diệp Viễn sẽ nói cái gì.
Diệp Viễn gật gật đầu, nói ra: "Không sai, Nguyệt Hoa Thiên Nhãn Chi Thể là thân thể Thần Cảnh, hơn nữa tu luyện Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, cũng cần hồn lực chèo chống! Nói cách khác, hai loại linh thể đang cùng nhau lôi kéo thần hồn của cô nương! Thẳng đến có một ngày, bọn chúng phân thần hồn của cô nương thành hai! Mà bây giờ triệu chứng còn chưa phải rất rõ ràng, chẳng qua chỉ cảm thấy mê man, về sau thần hồn của cô nương thống khổ sẽ càng ngày càng rõ ràng, loại cảm giác thần hồn bị xé rách kia, sẽ để cho cô nương đau đến không muốn sống!"
Lúc Diệp Viễn đột phá Linh Dịch Cảnh, đã tự mình nếm trải qua loại thống khổ thần hồn bị xé rách ấy, loại cảm giác sống không bằng chết đó, đến bây giờ ký ức vẫn còn như mới mẻ.
Nếu một người phải chịu sự tra tấn này mỗi ngày, thiết hán cũng sẽ sụp đổ, càng không cần phải nói một cái tiểu nữ hài rồi.
Mà Diệp Viễn biết, cho dù là cường giả Thần Vương Cảnh, dưới dạng tra tấn này, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết!
Hai loại linh thể bất luận một loại nào cũng đều cực kỳ đáng sợ, thế nhưng nếu đồng thời tập trung ở trên thân của một người, thì lại là muốn mạng.
Nghiên Nhi nghe xong Diệp Viễn giải thích, nước mắt lập tức thi nhau rơi xuống: "Nói bậy! Nhất định là ngươi nói hươu nói vượn! Cái này Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể căn bản chưa từng nghe thấy, làm sao mà ngươi biết được?"
Diệp Viễn thở dài nói: "Ta cũng không ngờ có thể gặp đến loại linh thể này, nhưng vừa rồi thông qua mạch đập của Ly Nhi cô nương, ta mơ hồ cảm giác được lực hấp thu và xé rách của nhục thể đối với thần hồn. Loại trạng thái này, giống Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể như đúc!"
Diệp Viễn cực kỳ mẫn cảm với hồn lực, mặc dù lực hấp thu trong cơ thể Ly Nhi phi thường nhỏ, nhưng hắn vẫn nhận ra.