Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 292: Chẩn bệnh.

Chương 292: Chẩn bệnh.
Vừa ra khỏi thâm cốc bên trong Vân Mộng Sơn Mạch, ba đạo thân ảnh thấp thoáng mấy cái, sau đó đứng trên một mảnh đất trống.
Ba người này không phải ai khác, chính là Diệp Viễn và hai nữ tử kia.
Nghiên Nhi đánh giá khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của Diệp Viễn một hồi, cười nói: "Chưa đến mười sáu tuổi đã Linh Dịch tầng bảy, tiến độ này coi như không tệ nha."
Diệp Viễn cũng cười đáp: "Nghiên Nhi cô nương quá khen."
Nghiên Nhi kinh ngạc: "Khó được ngươi lại nhớ kỹ tên của ta, cũng khó được trong tông môn lại còn có thiếu niên hiệp can nghĩa đảm như ngươi, đúng thật là vượt quá dự liệu. Những tên kia thấy chết không cứu, đều là đám động vật máu lạnh, hi vọng bọn họ bị yêu thú ăn hết mới tốt!"
"Nghiên Nhi! Công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, sao có thể nói chuyện với công tử như thế?" Nữ tử xấu xí quát bảo ngưng lại.
Diệp Viễn khoát tay nói: "Không sao, Nghiên Nhi cô nương là người hào sảng nói chuyện hào sảng, ngược lại là rất giống với một người bạn của ta. Chỉ là lời nói này không khỏi sai lầm bất công, có chút ác độc. Những sư huynh đệ kia của ta không phải là không muốn cứu người, mà là hữu tâm vô lực. Các vị cũng nhìn thấy, Thượng Thanh tông có hai tên cường giả Hóa Hải Cảnh, lỡ như nổi lên xung đột chúng ta bên này chắc chắn là phải bị thua thiệt. Mà thực lực tông môn chúng ta không bằng người khác, bọn hắn đều là sinh lực của tông môn, nếu có gì sơ xuất, sẽ là tổn thất rất lớn đối với tông môn."
Diệp Viễn nói đến bằng hữu tất nhiên là Nam Phong Chỉ Nhu rồi, chỉ là giữa Nghiên Nhi và Nam Phong Chỉ Nhu còn có chỗ khác biệt, thiếu chút tính tình công chúa.
Hắn có thể cảm giác được, nữ tử tên Nghiên Nhi này tức giận chủ yếu là bởi vì U Vân tông khoanh tay đứng nhìn đối với chuyện của các nàng.
Thật ra trong thế giới võ giả, loại chỉ trích này thật không có bao nhiêu đạo lý.
Thoạt nhìn nữ tử tên Nghiên Nhi này giống như là con chim non mới vào đời, cái gì cũng không hiểu.
Nghiên Nhi đánh giá Diệp Viễn một chút, bỗng nhiên nói: "Được rồi, ta tha thứ cho bọn hắn, thu hồi lời nói vừa rồi, đám yêu thú kia không cần phải ăn bọn hắn nữa."
Nghe lời này, cho dù là Diệp Viễn cũng thấy có chút buồn cười, chắp tay nói: "Vậy ta liền thay các sư huynh đệ cám ơn Nghiên Nhi cô nương."
Nữ tử xấu xí làm cái vạn phúc, xin lỗi nói: "Nghiên Nhi không hiểu chuyện, còn xin công tử chớ trách."
Diệp Viễn cười đáp: "Nghiên Nhi cô nương nhanh mồm nhanh miệng, yêu ghét rõ ràng, sao ta có thể so đo với nàng?"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn nhịn không được đánh giá nữ tử xấu xí một phen, thật đúng là có chút khó coi.
Có điều Diệp Viễn sẽ không bởi vậy mà kỳ thị nàng, tướng mạo là do cha mẹ và ông trời chú định, bản thân mình sao có thể làm chủ?
Hơn nữa mặc dù gương mặt nữ tử này xấu xí, lại là có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hào phóng, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm đại gia khuê nữ, nghĩ đến xuất thân hẳn là không kém.
"Tiểu tử, nhìn cái gì vậy? Đừng tưởng rằng ngươi cứu chúng ta, thì có thể có cái ý nghĩ xấu gì! Tiểu thư nhà ta ngươi không với tới nổi!"
Nghiên Nhi nhìn thấy ánh mắt Diệp Viễn, lập tức biến thành gà mái mẹ che chở cho con, xù lông xù cánh, giống như tiểu thư nhà nàng là một mỹ nhân tuyệt thế vậy.
Diệp Viễn thấy thế không khỏi buồn cười nói: "Nghiên Nhi cô nương quá lo lắng, theo như ta quan sát, thân thể tiểu thư nhà ngươi dường như có chút không ổn, cho nên mới chăm chú nhìn thêm."
Trên mặt Nghiên Nhi và nữ tử xấu xí cũng không khỏi hiện lên một vòng vẻ kinh ngạc, có điều Nghiên Nhi lại ngụy biện nói: "Sắc mặt tiểu thư nhà ta không tốt, đến đồ đần cũng có thể nhìn ra thân thể nàng khó chịu đi?"
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Bệnh của tiểu thư nhà ngươi, chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là sắc mặt không tốt. Tại hạ hơi thông y lý, có thể giúp tiểu thư nhìn qua hay không, cố gắng có thể giúp một tay cũng khó nói."
Nghiên Nhi lộ ra thần sắc hoài nghi, thầm nghĩ chẳng lẽ gia hỏa này nhìn ra chút gì rồi?
"Một tên võ giả Linh Dịch Cảnh nho nhỏ như ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là một Đan sư, có thể nhìn ra cái gì chứ?" Nghiên Nhi cảnh giác.
Nữ tử xấu xí lại nói: "Nếu công tử có thể nhìn ra thân thể ta có việc gì, nghĩ đến cũng là sư xuất danh môn, nhìn xem một chút cũng không sao. Có điều bệnh này của ta đã có rất nhiều danh sư xem qua, lại đều thúc thủ vô sách."
Tuy nói như thế, nhưng nữ tử xấu xí vẫn duỗi tay ngọc ra, đưa tới trước mặt Diệp Viễn.
Nghiên Nhi khẩn trương nói: "Tiểu thư..."
Nữ tử xấu xí khoát tay một cái: "Không sao, công tử cũng là một mảnh hảo tâm. Đoán chừng công tử là sư xuất danh môn, nhìn thấy bệnh này của ta nhất thời có chút ngứa nghề rồi."
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi sững sờ, cười ha ha nói: "Tiểu thư tâm tư tinh tế, tại hạ bội phục! Bằng vào thị lực của ta, là có thể nhìn ra một chút bệnh tình của tiểu thư, thế nhưng nhìn hồi lâu lại không thu hoạch được gì, tại hạ quả thật có chút ngứa nghề rồi."
Diệp Viễn ám đạo nữ tử này tuy xấu xí, lại là có tâm tư tinh tế đến như thế, dường như có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Luyện dược sư đều được mọi người coi là y đạo, tất nhiên chẩn đoán bệnh tình cho người là chuyện thường ngày.
Y đạo của Diệp Viễn cũng không cần nói, bệnh tình bình thường hắn chỉ cần hơi quan sát một chút là có thể phán đoán một hai.
Thế nhưng vừa rồi hắn nhìn nữ tử xấu xí này hồi lâu, lại không thu hoạch được gì, thật đúng là có chút ngứa nghề.
Nghiên Nhi nghe lời này thì lại khinh thường nói: "Ngươi mới chỉ là một Đan sư sơ cấp, giả trang con sói già vẫy đuôi cái gì chứ? Cho dù là đại Đan sư, thậm chí là Đan Vương tới, cũng chưa chắc có người dám cuồng vọng như vậy đâu!"
Diệp Viễn thản nhiên nhìn Nghiên Nhi một chút, mở miệng nói: "Nghiên Nhi cô nương khí huyết hơi thiếu hụt, sắc mặt hơi trắng, hẳn là mấy tháng trước đó vừa mới bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Bây giờ mặc dù thương thế đã khỏi hẳn, nhưng chỉ sợ còn chưa bù đắp được tinh huyết hao tổn. Thượng Thanh tông đòi Ô Lan Linh Chi, sợ rằng đây là thứ vị tiểu thư này cho Nghiên Nhi cô nương bổ sung tinh huyết đúng không?"
Lần này Nghiên Nhi thật sự kinh ngạc, Diệp Viễn nói vậy không sai chút nào!
Nếu như thương thế của Nghiên Nhi chưa lành, Diệp Viễn nhìn ra thì cũng không có cái gì ghê gớm.
Thế nhưng là thương thế của nàng dường như đã khỏi hẳn, người bình thường chỉ nhìn từ bề ngoài tuyệt đối sẽ không nhìn ra mấy tháng trước nàng từng chịu qua nội thương vô cùng nghiêm trọng!
Lần kia bảo vệ tiểu thư, nàng bị thương đến suýt chút nữa bỏ mình.
Nhưng từ đó đến nay đã qua mấy tháng, thương thế của nàng gần như là đã khỏi hoàn toàn, mà tinh huyết bị hao tổn cũng đã khôi phục hơn phân nửa, Ô Lan Linh Chi này cũng chỉ là dùng để bù đắp đầy đủ tinh huyết, để tránh chậm trễ về sau tu hành.
Từ bên ngoài nhìn vào, nàng đã không khác người bình thường.
Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Viễn vẫn nhìn một chút đã nhìn ra!
Một Đan sư sơ cấp nho nhỏ, lại có nhãn lực bậc này sao?
Nữ tử xấu xí cũng kinh ngạc nói: "Công tử lại có nhãn lực như vậy, nói không sai chút nào! Xem ra ta và Nghiên Nhi đều trông mặt mà bắt hình dong, xem nhẹ công tử, Ly Nhi xin tạ lỗi với công tử."
Nói xong, lại nhún người làm cái vạn phúc với Diệp Viễn.
Diệp Viễn vội vàng làm cái thủ thế nâng lên, cười nói: "Tiểu thư không cần đa lễ như vậy! Thì ra tiểu thư gọi là Ly Nhi, thật sự là tên rất hay."
"Công tử quá khen, còn không biết tục danh của công tử." Ly Nhi hỏi.
Diệp Viễn nói: "Tại hạ họ Diệp, tên một chữ Viễn."
"Thì ra là Diệp công tử, mời Diệp công tử chẩn bệnh cho Ly Nhi một phen đi." Nói xong, Ly Nhi lần nữa duỗi ra ngọc thủ.
"Nghiên Nhi cô nương, hiện tại ta có thể xem giúp Ly Nhi cô nương một chút sao?" Diệp Viễn không có lập tức đưa tay, mà là quay sang phía Nghiên Nhi nói.
Nghiên Nhi chu miệng lên, tức giận nói: "Tiểu thư cũng đồng ý rồi, ta không đồng ý có làm được cái gì chứ?"
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng, duỗi hai ngón tay ra đụng vào cổ tay của Ly Nhi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất