Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 313: Bát tông tề tựu.

Chương 313: Bát tông tề tựu.
Thấy biểu tình nhe răng trợn mắt của Lâm Siêu, Bàng Vạn Niên âm thầm sảng khoái.
Trước đó Lâm Siêu bỏ xuống mặt mũi bồi lễ tạ tội, xuất phát từ suy nghĩ cho đại cục mà Bàng Vạn Niên miễn cưỡng tha thứ cho đối phương.
Nhưng việc cụt một cánh tay, vẫn luôn là một khối u trong lòng hắn.
Lại nghe Diệp Viễn nói đến chuyện Hồn Ngọc, trong lòng Bàng Vạn Niên càng thêm không vui.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy biểu tình của Lâm Siêu, món “bắt chẹt” này của Diệp Viễn cũng tương đối ác, Bàng Vạn Niên cảm thấy bản thân cũng được an ủi phần nào, thần thanh khí sảng.
“Chuyện đã như vậy, Lâm sư huynh, bây giờ các người muốn tự mình rời đi hay là…” Diệp Viễn nói.
Lâm Siêu ngẩn người, lập tức lắc đầu nói: “Bốn người chúng ta, người có thực lực cao nhất là ta. Bí cảnh này thực sự quá nguy hiểm, chúng ta hành động đơn độc sẽ bị ăn đến không còn chút xương nào, vẫn mong Diệp sư đệ có thể để bốn sư huynh đệ bọn ta đi cùng.”
Dường như sợ Diệp Viễn phản đối, Lâm Siêu lại vội vàng nói: “Diệp sư đệ yên tâm, lần này có thể lấy được Hồn Ngọc đã là thu hoạch vô cùng lớn rồi. Sau này tất cả thiên tài địa bảo chúng ta sẽ không cần nữa, chỉ mong được an toàn ra khỏi đây mà thôi.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đi cùng cũng được, nhưng gặp chuyện gì các người phải cùng đóng góp sức lực. Nếu để bọn ta phát hiện các người lén lút bảo tồn thực lực, hoặc cố ý gây trở ngại, ta sẽ mời các ngươi lập tức rời đi.”
Lâm Siêu vội vàng nói: “Cái này là đương nhiên.”
Lời này của Diệp Viễn trực tiếp đoạn tuyệt khả năng đục nước béo cò của bốn người Tử Thân Tông.
Lâm Siêu biết, muốn giở trò trước mặt người này, đó là chuyện không có khả năng.
Cứ như vậy đoàn người lại tiếp tục tiến vào sâu trong bí cảnh.

Vài ngày sau, đoàn người đi ra từ một rừng mê vụ.
“May mà có Diệp Viễn, bằng không chúng ta có đi đến chết ở nơi quỷ quái này cũng không ra ngoài được.”
“Khu rừng này sương mù dày đặc, vô biên vô thực, căn bản không biết điểm tận cùng ở chỗ nào, hóa ra lại là một khốn trận cực đại, thực lực của người bố trí khốn trận này thật đáng sợ!”
“Đúng vậy, bí cảnh này cực kỳ dị thường, rất nhiều nơi có dấu tích của con người, nhưng lại giống như tự nhiên mà thành khiến người ta không phân biệt được hư thực.”
Mê vụ sâm lâm là một khốn trận cực đại, giống khốn trận mà Diệp Viễn bố trí để đối phó với Thượng Thanh Tông lúc trước.
Người bình thường rơi vào khu rừng mê vụ này có thể cả đời cũng không đi ra được.
Hơn nữa mê vụ sâm lâm hiểm nguy tứ phía, là một vùng đất cực kỳ nguy hiểm, mọi người có thể hữu kinh vô hiểm ra khỏi đều nhờ vào công của Diệp Viễn.
Mà lúc này, ánh mắt Lâm Siêu nhìn Diệp Viễn lại biến hóa một lần nữa.
Người trẻ tuổi này thực lực thật sự quá mức thần bí, rõ là còn quỷ dị hơn cả bí cảnh này.
Tòa mê vụ sâm lâm này ngay cả cái vị trận sư chuẩn cấp bốn của Thiên Càn Tông ở đây cũng chưa chắc có thể đưa tất cả mọi người thoát ra mà không mất một sợi tóc nào, nhưng Diệp Viễn lại làm được!”
Mười hai người bọn họ đi trong mê vụ sâm lâm một ngày một đêm đến cả một cọng lông cũng không mất.
Lâm Siêu không tin bọn họ may mắn đến như vậy, không ai có may mắn như vậy.
Có thể làm đến đây hẳn nhiên là bởi vì sự hiểu biết của Diệp Viễn đối với trận pháp này.
Nhưng rõ ràng Diệp Viễn chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sao trình độ trận đạo của hắn có thể thâm hậu đến vậy được?
Sự nghi hoặc trong lòng Lâm Siêu càng ngày càng lớn.
“Hửm? Các người xem, phía trước có người! Ồ, phía kia còn có một tòa cung điện!” Thiên Vũ đột nhiên nói.
Mọi người nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một đám người túm năm tụm ba vây quanh một tòa cung điện cực lớn, đang bàn tán với nhau cái gì đó, nhưng không ai bước vào.
“Hình như là người của Thiên Càn Tông!”
“Không phải, hình như người của các tông môn khác đều có! Nhưng mà…. Cường giả Hóa Hải Cảnh của bọn họ đều không ở đó, có lẽ…”
Người của U Vân Tông đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Mạc Vân Thiên, trong lòng chấn động kỳ quái.
Đột nhiên hắn nhớ đến lời Diệp Viễn nói với hắn trước khi tiến vào bí cảnh, thế mà thật sự trở thành hiện thực rồi!
Quét mắt qua một cái, ngoài ba cường giả Hóa Hải Cảnh của Thiên Càn Tông còn ở đó, những cường giả Hóa Hải Cảnh của tông môn khác chỉ còn lại Dư Phong của Thượng Thanh Tông.
Mà Dư Phong chỉ là một Hóa Hải tầng một, so sánh một chút, U Vân Tông trở thành tông môn hùng mạnh thứ hai trong bí cảnh này.
Mà kết quả này hoàn toàn là do một tay Diệp Viễn tạo nên.
Nếu không có Diệp Viễn, cho dù U Vân Tông biết trong bí cảnh không cho phép lực lượng vượt quá Ngưng Tinh Cảnh tồn tại, cũng không thể đi đến bây giờ.
Làm không tốt có khi còn phải chịu kết quả toàn quân bị diệt cũng khó nói.
Phía đối diện, hiển nhiên Ngô Chiêu cũng phát hiện ra đoàn người U Vân Tông, đến khi nhìn thấy đội hình của U Vân Tông thì không khỏi có hơi kinh ngạc.
Lần này Thiên Càn Tông đem theo hơn hai mươi người, ngay cả khi đã chuẩn bị kĩ lưỡng cũng hao tổn mất năm người.
Chuyến này họ còn đem theo một vị trận sư chuẩn cấp bốn, nhưng cho dù vậy thì khi đi qua mê vụ sâm lâm lúc trước cũng bị tổn hao mất vài người.
Đương nhiên, trong số đó có không ít người của tông môn khác, họ đều là người mà trận sư của Thiên Càn Tông dẫn tới.
Mà đội ngũ của U Vân Tông, thế nhưng không thiếu một người!
Không biết tại sao, từ trong đáy lòng bọn hắn bỗng dâng lên một sự đố kỵ nồng đậm.
U Vân Tông tiến lên một bước hội họp cùng các tông môn khác.
“Mai trưởng lão thật có bản lĩnh, đệ tử không thiếu một ai đến được nơi này.” Sự đố kị trong lời nói của Ngô Chiêu bất kì ai cũng nghe ra được.
Có điều mọi người đều hiểu rõ, sự đố kỵ trong lòng những đệ tử tông môn khác cũng không ít hơn Ngô Chiêu là bao.
Mai Trăn nhàn nhạt nói: “Vận khí tốt mà thôi. Nghe lời này của Ngô trưởng lão lẽ nào U Vân Tông ta toàn quân bị diệt thì ngươi mới thoải mái?”
Ngô Chiêu ho một tiếng, cười nói: “Nào có, nào có, ta thấy các tông môn khác đều hao binh tổn tướng, chỉ riêng U vân Tông các người không thiếu một ai, cảm thấy bất ngờ mà thôi. Lẽ nào U Vân Tông biết được điều gì đó về bí cảnh này?”
Lời này của Ngô Chiêu chính là có ý gây xích mích ly gián, nhưng đây là thủ đoạn hắn thường dùng, lúc mới bắt đầu vào bí cảnh đã từng dùng qua rồi.
Mai Trăn đáp lai nói: “Ngô trưởng lão nghĩ nhiều rồi, nếu chúng ta biết điều gì, đệ tử của ta đã không thiếu mất một cánh tay.”
Mọi người thuận theo tầm mắt của Mai Trăn nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Bàng Vạn Niên bị mất một cánh tay, trong lòng không khỏi rối rắm.
Xem ra nguy hiểm U Vân Tông trải qua cũng không kém hơn các tông môn khác, lẽ nào là do vận may của bọn họ cực tốt sao?
Mà lúc này, Dư Phong vẫn không nhịn nổi nữa: “Ngô trưởng lão, ngươi phải làm chủ cho Thượng Thanh Tông chúng ta, tên tiểu tử Diệp Viễn kia mưu tính hại chết Vương sư huynh, chúng ta và hắn không đội trời chung!”
Ngô Chiêu suy nghĩ xoay mòng, trầm giọng nói: “Mai trưởng lão, mọi người tiến vào bí cảnh, thì nên đồng cam cộng khổ, sao các người lại làm ra chuyện đê tiện như vậy? Chuyện này Thiên Càn Tông ta thân là đứng đầu Nam Vực, nói không chừng phải can dự một chút! Thế này đi, các người phế bỏ đan điền của Diệp Viễn, chuyện này liền bỏ qua, bằng không…”
Ngô Chiêu vẫn còn nửa câu chưa nói hết nhưng ý của hắn mọi người đều hiểu rõ rồi.
Nếu U Vân Tông không phế Diệp Viễn chính là đối địch với Thiên Càn Tông.
Thiên Càn Tông có ba trưởng lão là Hóa Hải Cảnh, cho dù không thể phát huy thực lực của Hóa Hải Cảnh thì cũng không thể đánh đồng với U Vân Tông.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất