Chương 314: Trở mặt!
Thấy Thiên Càn Tông tỏ thái độ, Dư Phong cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn đường này bọn hắn theo đuôi bám gót Thiên Càn Tông cũng chính là để đợi ngày hôm nay tìm Diệp Viễn báo thù.
Dư Phong biết tìm cả U Vân Tông báo thù thì quá khó, dẫu sao Thiên Càn Tông vẫn còn cần pháo hôi, nhưng tìm Diệp Viễn báo thù thì sẽ không nói được gì.
Mà hơn nữa Dư Phong nhận thấy địa vị của Diệp Viễn ở U Vân Tông chắc hẳn không tầm thường.
Nếu tiêu diệt Diệp Viễn chắc chắn là một đả kích cực kỳ lớn đối với U Vân Tông.
Khi thấy U Vân Tông không thiếu một người xuất hiện trước mắt quần chúng, Dư Phong có cảm giác rằng không có Diệp Viễn bọn họ không thể làm được như vậy.
Dựa vào sức mạnh của Thiên Càn Tông, chỉ cần bọn hắn đồng ý ra tay, Diệp Viễn nhất định phải chết.
“Hừ! Thiên Càn Tông các ngươi dựa vào đâu mà nghe lời nói từ một bên của bọn chúng, muốn phế Diệp Viễn? Ngô Chiêu, ta nói cho ngươi biết, muốn ta giao Diệp Viễn ra, không thể nào!” Lần này Mai Trăn nổi lên khí thế kiên cường khác thường.
Bất luận là Thượng Thanh Tông hay Thiên Càn Tông, quả nhiên cũng đều cùng một giuộc, vừa thấy mặt đã muốn hắn giao người.
Chuyến này nếu không có Diệp Viễn, U Vân Tông sớm đã toàn quân bị diệt từ lâu. Nếu thật sự đem Diệp Viễn giao ra, Mai Trăn hắn sẽ trở thành người như thế nào?
Ngô Chiêu vừa nghe thì lập tức giận dữ, U Vân Tông từ trước đến nay đều ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Thiên Càn Tông, chưa từng tỏ ra hung hăng như vậy.
“Ô, dũng khí lớn như vậy! Hôm nay ta lại muốn xem xem, ngươi dựa vào cái gì mà có dũng khí lớn như vậy! Còn nữa, sau khi ra khỏi bí cảnh, U Vân Tông các người nên cẩn thận thì hơn, Từ Giang, chúng ta cùng cân nhắc một chút xem, rốt cuộc là dũng khí của Mai trưởng lão từ đâu mà có được!”
Nói rồi, Ngô Chiêu liền liên thủ với một vị trưởng lão tên Từ Giang để đối phó với Mai Trăn.
Sự cường thế của Thiên Càn Tông không phải không có lý do, thực lực của người ta thật sự hùng mạnh, tùy tùy tiện tiện có thể phái ra ba trưởng lão Hóa Hải Cảnh.
Đối với các tông môn khác mà nói, cường giả Hóa Hải Cảnh đều là quý giá không gì sánh được. Cho nên lần thăm dò bí cảnh này, đại đa số tông môn chỉ phái đi một trưởng lão Hóa Hải Cảnh.
Nguyên nhân trong đó chủ yếu là sợ bí cảnh này quá nguy hiểm, trưởng lão Hóa Hải Cảnh có thể bị tổn hại.
Dù sao ngay cả Ngưng Tinh tầng chín cũng chết ở trong bí cảnh này, phái trưởng lão Hóa Hải Cảnh qua đây cũng chưa hẳn có thể toàn mạng rút lui.
Hiển nhiên, những tông chủ này cẩn thận cũng là có lý cả, vì hiện tại đã có năm đại tông môn không còn trưởng lão Hóa Hải Cảnh nữa rồi.
Ngô Chiêu và Từ Giang vừa liên thủ, Mai Trăn liền cảm thấy áp lực gia tăng đột biến.
Một mình hắn làm sao có thể đối phó được với hai người đó.
Càng đừng nói nhân số bên đối phương còn lớn hơn nhiều bên mình.
“Ngô trưởng lão, ngươi có lòng dạ đùa bỡn uy phong còn không bằng động não suy nghĩ xem làm cách nào tiến vào tòa cung điện này đi.” Đúng lúc này Diệp Viễn lên tiếng.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Ngô chiêu lập tức thay đổi.
Hiển nhiên, lời của Diệp Viễn chọc trúng chỗ đau của hắn.
Cả đám người ở đây lưỡng lự không tiến lên, chính là vì bọn họ không vào được tòa đại điện này.
Ai cũng biết trong đại điện chắc chắn có nhiều đồ tốt, nhưng không vào được thì tất cả cũng chỉ là uổng công.
“Ngươi lại có thể nhìn ra thực hư của tòa đại điện này sao?” Ngô Chiêu kinh ngạc nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Có gì mà không nhìn ra được chứ? Bên đó không phải có mấy đống than tro sao, chắc là do lúc trước các người để lại khi cố chấp xông vào đại điện đúng không?”
Ngô Chiêu cả kinh, thầm nghĩ tâm tư của tên tiểu tử này thật tỉ mỉ, đến cả cái này cũng chú ý tới.
“Hừ, tòa đại điện này được trận pháp cực kỳ lợi hại bảo vệ, cho dù ta có dốc toàn bộ sức lực cũng không vào được! Nghe lời nói của ngươi lẽ nào ngươi có cách gì hay sao?” Ngô Chiêu hừ lạnh truy vấn.
Dư Phong vừa nghe liền sốt sắng, vội vàng nói: “Ngô trưởng lão, đừng nghe tên tiểu tử này nói nhảm! Hắn chỉ là một tên nhãi nhép Linh Dịch Cảnh, có thể có cách gì chứ? Trước đây Vương sư huynh vì nghe hoa ngôn sảo ngữ của hắn mới trúng gian kế của hắn đó.”
Sắc mặt Ngô Chiêu lạnh đi nói: “Lão phu làm như thế nào, còn cần đến ngươi chỉ tay năm ngón ư?”
Lời của Dư Phong khiến Ngô Chiêu rất không vui, so sánh hắn với một kẻ đã chết, có thể so sánh được sao?
Thật là không có mắt nhìn!
Tự mình ngu ngốc bị sét đánh còn trách người khác âm mưu hãm hại, ha ha.
Hơn nữa bây giờ bọn họ đứng ngoài cửa bó tay hết cách, vạn nhất tên tiểu tử này thật sự có cách thì chẳng phải hắn tự tuyệt tiền đồ của mình rồi.
Thượng Thanh Tông ở quãng đường về sau lại tổn thất thêm mấy đệ tử nữa, bây giờ chỉ còn sót lại mấy người, cho nên đương nhiên Dư Phong không dám tranh biện với Ngô Chiêu, chỉ có thể thức thời ngậm miệng.
Diệp Viễn ha ha cười nói: “Ngô trưởng lão nói gì vậy, chính như vị Dư trưởng lão đây nói, một tên võ giả Linh Dịch Cảnh nhãi nhép như ta có thể có cách gì chứ?”
Lúc này, Diệp Viễn càng bắt bí Ngô Chiêu càng cảm thấy Diệp Viễn chắc chắn biết điều gì đó, vì chính hắn không có cách nào để tiến vào!
Không dễ gì mới đi đến đây, không thể cứ như vậy mà quay đầu lại được.
Hiển nhiên, tòa cung điện này mới chính là kho tàng lớn nhất trong bí cảnh này.
Vào bảo sơn tay không quay về?
Quay trở về hắn biết ăn nói với tông chủ như thế nào?
“Diệp viễn, nếu ngươi thật sự có cách để chúng ta tiến vào, chuyện trước đây Thiên Càn Tông ta sẽ không truy cứu nữa.”
Diệp Viễn vội vàng nói: “Đừng nha! Hay ngài cứ tính toán đi, muốn phế thì phế, muốn giết thì giết, tuyệt đối đừng khách khí với ta.”
“Ngươi, ngươi rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt!” Ngô Chiêu bị Diệp Viễn chọc tức đến nỗi sắc mặt tái mét.
Lấy thân phận của hắn, nói như vậy cũng tự cảm thấy là đã cho Diệp Viễn mặt mũi rồi, ai ngờ tên tiểu từ này lại không hề biết điều.
Đang muốn phát điên liền nhìn thấy vị trận sư kia tiến lên phía trước nhỏ giọng nói: “Ngô sư huynh, biết đâu tên tiểu tử này thật sự biết điều gì thì sao!”
“Ừm? sao lại nói vậy?” Ngô Chiêu nghi hoặc nói.
Tòa đại trận trước mặt hiển nhiên đã vượt qua sự hiểu biết của vị sư đệ này, muốn tiến vào thật sự không có khả năng.
Thậm chí vị sư đệ của hắn khi đứng trước đại điện cũng không phát hiện nơi đây có một đại trận.
Đợi đến khi mấy đệ tử xông vào bị đại trận đốt thành tro tàn mọi người mới giật mình kinh hoảng.
“Khu rừng mê vụ cũng là một khốn trận cực lớn, chúng ta có thể từ trong đó đi ra chỉ nhờ vào may mắn! Vậy mà đám người này lại có thể ra khỏi đó mà không hao tổn chút nào, nói rõ trong số chúng có người tài ba. Tên tiểu tử này ỷ thế không coi ai ra gì, chỉ e là đã có dự liệu.”
Ngô Chiêu vừa nghe thầm nghĩ đúng là có chuyện này.
Lúc vừa vào bí cảnh, Lý Trường Vũ còn nhắc nhở hắn tiêu diệt Diệp Viễn nhưng hắn không để trong lòng.
Sau đó vào bí cảnh thời gian lâu như vậy, Diệp Viễn tên tiểu từ này đúng thật có nhiều điểm cổ quái.
Chẳng lẽ, ngay cả trận sư chuẩn cấp bốn cũng không có cách nào nhìn thấy đại trận, tên tiểu này lại thật sự có cách sao?
Nghĩ đến đây, Ngô Chiêu hít sâu một hơi, ngữ khí hòa hoãn đi một chút nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, vừa rồi ta chưa hiểu rõ tình hình, có hơi phiến diện, xin ngươi thứ lỗi!”
Ngô Chiêu tuổi tác lớn như vậy, da mặt sớm đã luyện thành thép, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nhưng lần trở mặt này của hắn cũng mang sắc mặt của Dư Phong rớt theo!
“Ngô trưởng lão, chúng ta đã nói từ trước rồi mà! Lẽ nào bây giờ người lại không giữ lời?” Dư Phong tức giận nói.
Ngô Chiêu thản nhiên liếc hắn một cái, nói: “Chúng ta nói cái gì? Ta đã đồng ý với ngươi cái gì sao? Vương Phàm là tên ngu ngốc, ngay cả một Linh Dịch Cảnh cũng đối phó không lại, chết cũng chết rồi, còn có gì đáng tiếc chứ!”