Chương 320: Tam nhập tam xuất.
Ngay khi hắn nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh đều khắc tại thần hồn của Diệp Viễn, rõ ràng từng ly từng tý!
Quỹ đạo của mười tám kiếm khôi, Mai Trăn, Mạc Vân Thiên, Dịch Vô Cữu, Thiên Vũ, Bàng Vạn Niên …
Mọi thứ vô cùng rõ ràng!
Những vết tích vốn không thể phát hiện được, lúc này lại hết sức rõ ràng. Giống như thể cả thế giới đang chậm lại vậy.
Bất giác, cảnh giới Tâm Lặng Như Nước của Diệp Viễn lại được nâng cao!
Một hơi, hai hơi, ba hơi...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không có sự kiềm chế của Diệp Viễn, Mai Trăn mới cảm thấy áp lực trên người cực lớn!
Thần kinh của hắn căng thẳng đến cùng cực, hắn không dám buông lỏng một chút nào. Bởi vì chỉ cần có một giây hắn không chú ý là đều có khả năng chôn vùi tính mạng của một tên đệ tử!
Mỗi một hơi thời gian, Mai Trăn đều cảm thấy dài như một thế kỷ.
Mỗi hơi thời gian, Mai Trăn đều vô cùng mệt mỏi. Một khắc trước còn cứu người này, một khắc sau lại phải chạy tới cạnh một người khác!
Mỗi một hơi thời gian đối với Diệp Viễn cũng dài dằng dặc y như vậy.
Hồn lực của Diệp Viễn tản mát ra, nắm bắt trọn mọi động tác của đám kiếm khôi.
Một thanh kiếm đâm từ phía sau tới, Diệp Viễn như có mắt ở sau lưng, nghiêng nhẹ sang một bên tránh thoát dễ dàng.
Dường như mười tám kiếm khôi kết thành một tấm thiên la địa võng vậy.
Những gì Diệp Viễn phải làm là giải được tấm thiên la địa võng này!
Chớp mắt tám hơi thời gian đã trôi qua, chỉ tám tức ngắn ngủi mà dường như Mai Trăn đã đến cực hạn.
"Coong! "
Mai Trăn thay Đỗ Thành đẩy ra một nhát kiếm, bỗng nhiên thần kinh của hắn căng ra, bởi vì một thanh kiếm khác đã đâm tới trước mặt của Bàng Vạn Niên!
Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này vô cùng huyền diệu, Mai Trăn có thể kiên trì tám hơi thời gian đã là cực hạn rồi, hắn không thể ra sức hóa giải một kiếm này nữa.
Thanh kiếm dần dần biến lớn trong mắt của Bàng Vạn Niên. Hắn dốc hết sức lực toàn thân muốn tránh một kiếm này, nhưng đã quá muộn.
"Cuối cùng cũng phải chết ở đây..." Bàng Vạn Niên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Đinh!"
Một âm thanh giòn tan vang lên, thanh kiếm của kiếm khôi bị đánh lệch ra.
Bàng Vạn Niên giật mình mở mắt, hóa ra là Diệp Viễn xông qua giúp hắn ngăn được nhát kiếm đó!
Diệp Viễn lại cứu hắn thêm lần nữa!
"Sang trái ba bước, tiến lên năm bước! Đi theo đệ, đừng đi sai!"
Bàng Vạn Niên còn chưa kịp cảm ơn thì bên tai đã truyền đến lời nói của Diệp Viễn.
Không kịp nghĩ nhiều, Bàng Vạn Niên bước theo lời Diệp Viễn nói theo bản năng.
Di chuyển sang trái ba bước, tiến lên năm bước, tổng cộng tính ra thì cự ly cũng chỉ tám bước, mà hai người bọn hắn phải chịu hàng chục kiếm công kích!
Trong quá trình đó, Diệp Viễn đã giúp Bàng Vạn Niên hóa giải một số lần nguy hiểm.
Sau tám bước, Diệp Viễn lại nói, "Lùi hai bước, sang phải ba bước!"
Bàng Vạn Niên không dám chậm chễ, tiếp tục đi theo Diệp Viễn.
Cứ như vậy, sau khi Bàng Vạn Niên cùng Diệp Viễn thực hiện sáu lần, chỉ thấy hoa mắt, bên người đã không còn tên kiếm khôi nào nữa!
Hai người bọn hắn cứ như vậy mà ra khỏi kiếm trận!
"Bàng sư huynh, huynh sang bên kia nghỉ ngơi đi để đệ đi cứu các sư huynh đệ khác ra ngoài!"
Diệp Viễn cũng không đợi Bàng Vạn Niên trả lời, chuyển mình một cái lập tức tiến vào trong trận.
Chỉ lúc sau, Diệp Viễn đã tới bên cạnh Dỗ Thành, Lúc này trên người Đỗ Thành toàn là vết thương. Nếu không phải vì Mai Trăn dốc sức bảo vệ thì sợ rằng hắn đã trở thành vong hồn dưới kiếm rồi.
"Đỗ sư huynh, huynh hãy đi theo bước chân của ta, đừng để mất dấu!" Diệp Viễn nói.
Đỗ thành cắn răng nói: "Được!"
Diệp Viễn đưa Đỗ Thành, hai bước ba bước đi tới cạnh Thiên Vũ, sau đó đưa Thiên Vũ đến bên cạnh Dịch Vô Cữu.
Bằng cách này, cuối cùng Diệp Viễn đã tập hợp tất cả sư huynh đệ của mình lại với nhau.
"Các vị sư huynh trước tiên hãy đi theo đệ ra khỏi trận pháp đã, phần còn lại cứ giao cho đệ!"
Nói xong, Diệp Viễn cũng làm như trước đưa mọi người ra khỏi pháp trận.
May mắn những kiếm khôi này đều là vật chết, không có ý thức riêng của mình. Nếu không, Diệp Viễn muốn thuận lợi mang mọi người ra ngoài cũng không phải một việc dễ dàng.
Sau khi Diệp Viễn đưa mọi người ra khỏi trận, mười tám kiếm khôi lập tức tập trung tất cả công kích lên người Mai Trăn.
Lúc trước Mai Trăn đã tiêu hao rất lớn. Ngay sau khi mọi người ra ngoài, hắn lập tức cảm thấy áp lực đột ngột tăng mạnh hơn.
"Các vị sư huynh hãy nghỉ ngơi. Đệ vào đưa Mai Trưởng lão ra ngoài!"Nói xong Diệp Viễn liền tiến vào trận.
"Khoan đã! Diệp Viễn, ngươi muốn phá trận một mình sao? Những con rối này đến Mai trưởng lão còn không đối phó nổi, một mình ngươi tiến vào liệu có chống đỡ được không?" Mạc Vân Thiên kinh ngạc nói.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười: "Không phải là phá trận, lát nữa mọi người sẽ biết ngay thôi."
Nói xong, Diệp Viễn nhún người nhảy một cái, lại một lần nữa vào trận chém giết với lũ kiếm khôi kia.
"Mai trưởng lão, người ra ngoài trước, ở đây giao cho đệ tử!" Diệp Viễn nói lớn.
"Hử? Một mình ngươi ư?" Mai Trăn ngạc nhiên hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, di chuyển các bước chân theo hướng dẫn của đệ tử! Sang phải sáu bước, lùi lại một bước!" Diệp Viễn nói.
Mai Trăn đã tin tưởng Diệp Viễn vô điều kiện. Lập tức không do dự mà di chuyển theo hướng dẫn của Diệp Viễn.
Thực lực của Mai Trăn là Hóa Hải tầng ba, chỉ cần biết được bí quyết xuất trận thì việc đánh ra ngoài không khó.
Quả nhiên, dưới sự hướng dẫn của Diệp Viễn, trước mắt Mai Trăn hoa lên rồi sau đó thoát ra khỏi trận pháp.
Lúc này, bên trong Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận chỉ còn lại một mình Diệp Viễn!
Diệp Viễn nhìn những tên kiếm khôi mặt không biểu tình cười lạnh nói: "Lục Lâm Phong, đồ keo kiệt nhà ngươi! Hôm nay ta sẽ thu hết lũ kiếm khôi này, cũng coi như thu trước một phần lợi tức! Cả Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này ta cũng không khách khí nữa!"
Nói xong, Diệp Viễn nhắm mắt lại một lần nữa, tiến vào trạng thái Tâm Lặng Như Nước!
Không còn các sư huynh đệ khác làm vướng tay vướng chân, Diệp Viễn có thể tận lực lĩnh hội Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này rồi.
Vừa rồi hắn chỉ dùng tám hơi thời gian để miễn cưỡng tìm ra cách xuất trận, nhưng muốn tìm cách phá giải triệt để Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này thì phải tốn nhiều thời gian lắm.
Đám người Mai Trăn đã thấy được sự lợi hại của Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, nhưng bọn hắn lại không biết trận pháp này lợi hại đến mức nào.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại biết trong "Trận Đạo Cửu Trát" của Lục Lâm Phong có một trận pháp gọi là "Đại Cửu Chuyển Huyền Thiên Liên Hoàn Trận", chính là phát triển từ Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này.
Uy lực của "Đại Cửu Chuyển Huyền Thiên Liên Hoàn Trận" đủ sức giết chết hàng chục vị Thần Vương thông thường!
So với "Cửu Dương Phần Thiên" của Linh Chá Thần Vương thì cũng không kém hơn bao nhiêu!
Trận pháp trước mặt chỉ là vật chết, Diệp Viễn biết rằng nếu như có Lục Lâm Phong ở đây chủ trì thì đám kiếm khôi thì căn bản là bọn hắn sẽ không có bất cứ cơ hội trốn thoát nào.
Đừng nói đến cường giả Hóa Hải Cảnh, đến cả cường giả Hồn Hải Cảnh cũng khó mà thoát ra được!
Đây là sức mạnh thực sự của Thập Đại Thần Vương ở Thần Vực!
Mà lúc này thật ra là Diệp Viễn đang khiêu chiến Đại Diễn Thần Vương Lục Lâm Phong thời niên thiếu.
Nếu như Diệp Viễn đoán không sai thì trận pháp trước mặt này là do Lục Lâm Phong sáng tạo ra khi hắn ở Hóa Hải Cảnh hoặc Hồn Hải Cảnh, nếu không thì lũ kiếm khôi này chắc chắn không chỉ có uy lực như vậy.
Rõ ràng, vào thời điểm đó Lục Lâm Phong vẫn chưa đủ thành thục, và uy lực của Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận này cũng chưa đạt tới mức nghịch thiên.
Nhưng ngay cả như vậy, đối với hầu hết mọi người, nó vẫn là tồn tại vô cùng cường đại.
Điều mà Diệp Viễn phải làm bây giờ là phải hiểu thấu trận pháp và đồng thời khống chế được mười tám tên kiếm khôi này!