Chương 325: Chinh phục!
Tốc độ của tàn ảnh này vô cùng nhanh, lại là một cường giả Hóa Hải Cảnh!
Ở đây ngoài Ngô Chiêu, Mai Trăn, Triệu Dục Dương và Chu trưởng lão ra, lại vẫn còn một cường giả Hóa Hải Cảnh!
Dư Phong!
Lúc này Mai Trăn đã bị Chu trưởng lão ngăn cản, không còn ai có thể ngăn được Dư Phong tới giết Diệp Viễn!
Tuy trong đám cường giả Hóa Hải Cảnh Dư Phong là người yếu nhất, nhưng lúc này lại là người quan trọng nhất.
Bởi tốc độ của võ giả Ngưng Tinh Cảnh không thể nào sánh được với cường giả Hóa Hải Cảnh!
Khóe miệng Dư Phong chợt xuất hiện nụ cười tàn độc, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, không ngờ rằng ngươi lại chết trong tay ta! “Thượng Thanh Ngự Tôn Pháp Quyết, Lôi Động Cửu Thiên! Đi chết đi!”
Hai tay Dư Phong bấm niệm pháp quyết, mấy đạo lôi điện chạy cực nhanh tới chỗ Diệp Viễn!
Thực ra trong tất cả mọi người, Dư Phong mới là người có thâm thù với Diệp Viễn.
Bao gồm cả việc hắn phải nhẫn nhục liên minh với Thiên Càn Tông, cộng thêm cả việc Ngô Chiêu qua cầu rút ván, tới cuối cùng Dư Phong quy hết mọi tội lỗi đều là do Diệp Viễn mà ra!
Bởi theo hắn thấy, nếu như Diệp Viễn không gây ra những chuyện trước đó, thì hắn sẽ không phải chịu thảm cảnh như bây giờ.
Cho nên trong lúc U Vân Tông và Thiên Càn Tông trở mặt với nhau, hắn đã suy tính làm sao có thể ra tay giết chết Diệp Viễn!
Cuối cùng thời cơ cũng tới!
Nhóm người của Mạc Vân Thiên đều đành đau khổ nhắm mắt, bởi nếu Hóa Hải Cảnh dùng hết sức tấn công, thì sao Diệp Viễn có thể tránh được chứ?
Còn Diệp Viễn lúc này đang dồn hết tâm trí không chế đám kiếm khôi, nên dường như không mảy may phát giác.
Hắn chỉ khẽ cau mày, nét mặt không chút thay đổi mà tiếp tục khống chế trận pháp.
Dư Phòng quá đỗi tự tin với một kích này của hắn!
Khi mấy tia thiểm điện mang theo uy áp kinh người đó phát ra, dường như chỉ trong nháy mắt là có thể tới ngay trước mặt Diệp Viễn.
Nhưng đúng vào lúc mọi người cho rằng Diệp Viễn sẽ chết chắc rồi, liền xảy ra chuyện khiến người ta kinh hãi!
Lôi điện cường đại tới cực điểm kia lại đột nhiên biến mất khi chỉ còn cách Diệp Viễn khoảng hai thước, giống như nó đã bị thứ gì đó nuốt mất!
Còn Diệp Viễn, vẫn ngồi ngay ngắn ở đó.
Dư Phong ngẩn người ra, lẩm bẩm nói: “Chuyện này... làm sao có thể như thế được chứ? Rõ ràng là hắn không làm gì mà, nhưng tại sao Lôi Động Cửu Thiên của ta lại bị nuốt mất? Không thể nào! Không thể nào! Ta không tin!”
Dư Phong từ lẩm bẩm tới hét lớn, sau đó không màng tất cả mà vận nguyên lực thiên địa!
“Thiên Thanh Ngự Tôn Pháp Quyết” ! Lôi Động Cửu Thiên!”
Dư Phong một lần nữa muốn đánh ra đại chiêu.
Thế nhưng...
“Ầm!”
Cơ thể của Dư Phong lúc này như diều dứt dây mà bay lên.
Sự kinh hãi lại xuất hiện trên mặt của tất cả mọi người một lần nữa!
“Đây... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật không thể ngờ được! Vừa rồi ngươi không nhìn thấy sao? Lôi Động Cửu Thiên của Dư Phong không hề biến mất, mà không biết bằng cách nào nó lại đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng Dư Phong, rồi đánh trúng vào người hắn!”
“Nói hươu nói vượn gì vậy? Dư Phong lại dùng chính Lôi Động Cửu Thiên để đánh mình bị thương sao? Làm sao có thể như vậy chứ!”
“Đúng vậy, ta cũng thấy không đúng! Nhưng vừa rồi đúng là lôi điện đã xuất hiện ngay phía sau người Dư Phong, mà rõ ràng đó lại chính là Lôi Động Cưu Thiên của hắn !”
Chuyện mọi người cho rằng là không thể đã vừa xảy ra ngay trước mặt bọn họ.
Dư Phong không chút đề phòng nào hứng trọn chưởng vừa rồi của chính mình, khiến bản thân bị trọng thương!
Hắn chỉ kịp phun ra ngụm máu lớn giữa không trung, rồi ngã lăn trên mặt đất, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Mọi người đều không lường trước được sự tập kích tàn bạo này của hắn, nhưng ai cũng không ngờ kết cục lại thành ra như thế này!
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh sợ mà nhìn Diệp Viễn, cho rằng đây chính là thủ đoạn của hắn.
Và quan trọng hơn cả, bọn họ không thấy Diệp Viễn dùng bất kỳ nguyên lực nào để đối phó lại với Dư Phong!
Bởi vậy trong chốc lát Diệp Viễn trở nên vô cùng thần bí và cường đại trong mắt tất cả bọn họ, không còn ai dám nghĩ Diệp Viễn chỉ là một võ giả Linh Dịch tầng tám bình thường nữa.
Diệp Viễn đang bận tâm khống chế đám kiếm khôi, cho nên không thèm để ý tới Dư Phong.
Trong trận pháp tiếng kêu la thảm thiết vẫn không ngừng vang lên, đã có bốn năm đệ tử của Thiên Càn Tông thực lực hơi yếu đã bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của kiếm khôi.
Ngô Chiêu càng đánh càng kinh ngạc, hắn thật sự không hiểu được, tại sao một đám kiếm khôi Ngưng Tinh hậu kỳ lại có thể mạnh tới như vậy!
Nghe tiếng kêu là thảm thiết của đệ tử Thiên Càn Tông, lòng Ngô Chiêu như ứa máu.
Vào bí cảnh này đã hơn nửa tháng, Thiên Càn Tông chưa từng tổn thất nhiều người như thế!
Trong chốc lát, từng tên đệ tử của Thiên Càn Tông đã bị Diệp Viễn giết chết!
“Các ngươi không phải đối thủ của đám kiếm khôi này, mau đi ra đi!” Ngô Chiêu hô lên.
“Ngô trưởng lão, không phải chúng đệ tử không muốn thoát ra, mà là không thể thoát ra được! A!” Đệ tử đó còn chưa dứt lời thì đã lại bị kiếm khôi đâm chết.
“Ngô trưởng lão, xung quanh đều là kiếm khôi, khắp nơi chỉ toàn là kiếm ảnh, căn bản là không có lối thoát!”
“Ngô trưởng lão, người mau cứu chúng ta!”
Đây chính là sức mạnh của Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận!
Rõ ràng số lượng của con rối không nhiều hơn số đệ tử của Thiên Càn Tông bao nhiêu, nhưng mỗi người bọn họ lại cảm thấy có vô số con rối đang vây lấy bọn họ!
Ngay cả Ngô Chiêu cũng có cảm giác này!
Tất cả cuộc tấn công được đan xen không có chút sơ hở nào. Người không hiểu trận pháp này, chỉ có thể chết trong tay đám kiếm khôi đó mà thôi!
Ngô Chiêu hoàn toàn suy sụp, vốn dĩ hắn cho rằng nếu phát huy toàn bộ sức mạnh, hắn có thể tùy ý xử lý U Vân Tông.
Ai ngờ U Vân Tông một người cũng không hề hần gì, ngược lại Thiên Càn Tông lại bị Diệp Viễn giày vò tới chết đi sống lại!
Lại một đệ tử nữa ngã xuống trước mặt Ngô Chiêu, Ngô Chiên cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.
“Diệp Viễn, dừng tay!” Ngô Chiêu lớn tiếng hô lên.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Ngươi nói đánh là đánh, nói dừng là dừng sao? Làm gì có chuyện ngon ăn thế chứ?”
Ngô Chiêu không có bất kỳ thái độ gì, chỉ vội vàng nói: “Diệp sư điệt, Ngô Chiêu ta nhận sai với ngươi được chưa? Chỉ cần ngươi dừng tay, điều kiện gì ta cũng chấp nhận!”
“Cái này là chính ngươi nói đấy!” Diệp Viễn nói.
Thấy Diệp Viễn có dấu hiệu giãn ra, Ngô Chiêu vội vã nói: “Được, được! Mau dừng tay lại, mau dừng tay lại!”
Thần hồn của Diệp Viễn khẽ động, mười tám tên kiếm khôi liền trở về bên cạnh hắn.
Hắn cũng không lo lắng Ngô Chiêu sẽ nuốt lời, nếu hắn nuốt lời, cho dù Ngô Chiêu có chạy thoát được, thì đệ tử của Thiên Càn Tông cũng vẫn còn đây!
Kiếm khôi vừa rút, áp lực đè lên đám đệ tử của Thiên Càn Tông lập tức biến mất theo, tất cả đều có cảm giác mệt mỏi hư thoát không chịu nổi!
Những đệ tử còn sót lại đều là những tinh anh trong tinh anh, thực lực rất mạnh trong số những võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Nhưng bọn hắn lại trở tay không kịp khi đối diện với đám kiếm khôi này.
Giờ lại nhìn tới bọn họ, không ai không bị thương, y phục đều đã bị cắt nát thành từng mảnh, trông không khác nào kẻ ăn mày!
Trong tất cả bọn họ không ai là trận sư cấp chín giống như Diệp Viễn, cho nên khi rơi vào Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận bọn họ chỉ thể ứng phó một cách bị động.
Nếu như không phải là trước đó có Diệp Viễn, thì e rằng đệ tử của U Vân Tông còn thảm hơn đám đệ tử của Thiên Càn Tông bây giờ!
Sắc mặt của Ngô Chiêu vô cùng khó coi, trong ánh mắt hắn lại có vài phần sợ hãi đối với Diệp Viễn.
Một tên võ giả Linh Dịch Cảnh nho nhỏ, lại có sức chống lại cả Thiên Càn Tông ư?
Hít một hơi thật sâu, Ngô Chiêu bước lên nói: “Diệp Viễn, ngươi ra điều kiện đi!”