Chương 326: Chảy máu nhiều quá!
Trong hư không, có hai bóng hình cực kỳ xinh đẹp, chính là chủ tớ Ly Nhi và Nghiên Nhi.
“Tiểu thư, cuối cùng người vẫn không nhịn được mà ra tay rồi.” Nghiên Nhi cười như không cười mà nói.
“Dù sao đó cũng là võ giả Hóa Hải Cảnh. Nhưng có lẽ, ta đã uổng công vô ích rồi.” Ly Nhi nhẹ nhàng đáp lại.
“Cái gì? Ý của tiểu thư là…trong hoàn cảnh như vậy, Diệp công tử vẫn còn có thể phản kháng? Làm sao có khả năng?” Nghiên Nhi ngạc nhiên hỏi.
“Khi ta ra tay, rõ ràng cảm thấy khí tức của Diệp công tử dao động, mặc dù chỉ trong chốc lát. Ta có cảm giác, dường như Diệp công tử cảm thấy được ta sẽ ra tay, thế nên một chút phản ứng cũng không có.”
Đôi mắt Ly Nhi híp lại, rõ ràng nàng cảm thấy khó mà tin nổi.
“Hì hì, thật là càng ngày càng thú vị. Vị Diệp công tử này, bây giờ ngay cả muội cũng cảm thấy hứng thú. Còn nữa, hắn lại còn lĩnh ngộ được trận pháp mà Đại Diễn Thần Vương để lại, thật là kỳ tài thiên hạ mà!” Nghiên Nhi cười cười.
Ly Nhi cũng cười nói:” Đúng vậy, thật không thể tin rằng, ở Vô Biên giới này lại phát hiện ra truyền nhân của Đại Diễn Thần Vương. Nghiên Nhi, muội đang nhìn gì thế?”
Đôi mắt của Nghiên Nhi rơi vào khoảng không, lẩm bẩm: “Tiểu thư, tiểu thư có cảm thấy vị Diệp công tử này rất giống với người ấy không?”
Ly Nhi run nhẹ, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn vào xa xăm.
Nghiên Nhi không nói thì tốt, nói ra rồi nàng cũng thật sự có loại cảm giác đó.
Nghĩ hồi lâu, Ly Nhi mới cười cay đắng: “Người đó đã chết, sao có thể là hắn?”
“Ô kìa, tiểu thư của muội ơi! Người cứ nói người đó đã chết. Hắn có phải người kia hay không thì có liên quan gì đâu, nếu như có thể thăm dò ra lai lịch của Diệp Viễn này, thì muội lại thấy người và hắn ta rất hợp nhau. Mặc dù bây giờ hắn mới Linh Dịch Cảnh, nhưng tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật chấn động Thần Vực đó!” Nghiên Nhi cười nói.
Khuôn mặt Ly Nhi bị những lời của Nghiên Nhi làm cho đỏ ửng, quở trách: “Không được nói lung tung, còn nói nữa xem ta có xé miệng muội ra hay không.”
…
Trong điện, mọi người đều nhìn Diệp Viễn, rất tò mò về điều kiện mà hắn đưa ra.
Đối với sáu tông môn còn lại, thì đây là cơ hội để bọn hắn xem náo nhiệt.
Thiên Càn Tông luôn hống hách ở Nam Vực, trước nay luôn chèn ép những tông môn khác.
Mà hôm nay, U Vân Tông ở gần cuối bảng, lại hoàn toàn có thể chống lại, thậm chí ép ngược lại Thiên Càn Tông.
“Có điều kiện gì, ngươi nói đi! Có điều ta cảnh cáo ngươi, đừng có quá đáng! Ta chỉ là trưởng lão của Thiên Càn Tông, không thể quyết định tất cả mọi việc!” Ngô Chiêu bình tĩnh nói.
“Yên tâm đi, ta chưa ngốc tới mức đó. Yêu cầu của ta cũng không cao. Tính theo đầu người, mỗi người hai mươi viên Nguyên tinh thượng phẩm. Ngoài ra, ta còn muốn ba cây thảo dược cấp bốn, ba mươi cây thảo dược chuẩn cấp bốn. Đừng nói với ta các người không có.” Diệp Viễn nói một hơi ra điều kiện của mình.
“Cái gì? Ngươi thực sự dám yêu cầu?” Ngô Chiêu suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Chẳng trách Ngô Chiêu phản ứng mạnh như vậy, yêu cầu của Diệp Viễn nghe có vẻ không nhiều, nhưng thực tế chính là công phu sư tử ngoạm.
Các tông môn ở Nam Vực, chủ yếu lưu thông bằng Nguyên tinh hạ phẩm.
Một viên Nguyên tinh thượng phẩm bằng một trăm viên Nguyên tinh trung phẩm, mà một viên Nguyên tinh trung phẩm lại tương đương với một trăm viên Nguyên tinh hạ phẩm.
Vấn đề là, Nguyên tinh hạ phẩm rất nhiều, nhưng Nguyên tinh trung phẩm thì tương đối hiếm.
Riêng về Nguyên tinh thượng phẩm, chính là có tiền cũng không mua được!
Bây giờ Thiên Càn Tông chỉ còn mười người, có nghĩa là cần đưa cho Diệp Viễn hai trăm viên Nguyên tinh thượng phẩm!
Số lượng này đủ để mua Linh khí mười sáu cấm rồi.
Phải biết rằng, đường chủ của một tông môn như Tiêu Kiếm, cũng chỉ dùng Bát cấm Linh khí.
Còn về Linh khí Mười sáu cấm và Ba mươi hai cấm, nói chung đều là tông chủ tông môn và thái thượng trưởng lão mới có tư cách dùng.
Diệp Viễn lại tỏ thái độ có cũng được không có cũng được nói: “Nếu như không có, chúng ta đánh tiếp, đánh đến khi phân ra thắng bại mới thôi."
Ngô Chiêu nghe xong, lập tức chết lặng, trầm mặt nói: “Ta chỉ là một trưởng lão, bên người nào có nhiều Nguyên tinh thượng phẩm như vậy? Về phần bọn hắn… Lại càng không có."
Diệp Viễn cười: “Không sao, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, còn lại dùng Nguyên tinh trung phẩm với hạ phẩm cũng được. Có điều nếu như thế, phải nhiều thêm hai phần.
Theo cách tính này, nếu dùng Nguyên tinh trung phẩm, thì cần hai trăm bốn mươi viên, tương đương với mua năm tặng một.
Đương nhiên Diệp Viễn biết mức độ hiếm có của Nguyên tinh thượng phẩm, Ngô Chiêu không thể lấy ra được.
Thế nhưng, Thiên Càn Tông là đại tông môn giàu có nhất ở Nam Vực, trên người đệ tử nào cũng đều béo mũm mĩm.
Số lượng hai trăm Nguyên tinh thượng phẩm này, cố gom lại thì cũng đủ.
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, mặt Ngô Chiêu khá hơn một chút, nhưng vẫn nhe răng trợn mắt nói: “Đợi một chút, ta phải quay lại hỏi trên người bọn họ có gom đủ không."
Ngô Chiêu vừa quay đầu đi thì bị Diệp Viễn gọi lại: “Đợi đã, vừa nãy ta nói mỗi người hai mươi viên, là nói những người bước vào đại điện này, kể cả bọn họ.”
Ngón tay của Diệp Viễn chỉ về những đệ tử của Thiên Càn Tông đang nằm dài trên đất.
Khuôn mặt vừa tốt lên của Ngô Chiêu lại lập tức đen xì, gầm lên: “Diệp Viễn! Ngươi đừng có quá đáng.”
Diệp Viễn cười nói: “Ta chỉ đưa ra điều kiện của mình, ngươi có thể chọn không chấp nhận, nhưng so với mạng của bọn hắn, ta không cảm thấy điều kiện đó chỗ nào quá đáng cả.”
Điều kiện của Diệp Viễn, đương nhiên không phải ăn nói lung tung.
Hắn đã sớm tính xong, yêu cầu này vừa làm Ngô Chiêu khó chịu, vừa có thể chấp nhận được.
Ở U Vân tông, mỗi tháng các đệ tử tinh anh và đệ tử chân truyền đều được phát năm viên Nguyên tinh trung phẩm và một nghìn viên Nguyên tinh hạ phẩm.
Trên thực tế, các đệ tử đứng đầu như Dịch Vô Cữu và Mạc Vân Thiên, số lượng Nguyên tinh trung phẩm mà bọn họ tích lũy được cũng tương đối khả quan.
Đối với một môn phái nhỏ như U Vân Tông, tài nguyên chỉ có thể tập trung vào một vài đệ tử cực kỳ thiên tài.
Nhưng khi Lạc Thanh Phong nói qua về Thiên Càn Tông với Diệp Viễn thì cũng đề cập đến sự chênh lệch thực lực giữa hai bên, bao gồm cả chuyện phân bố nguồn lực.
Các môn đệ cùng đẳng cấp, đãi ngộ của đệ tử Thiên Càn Tông nhiều gấp mười lần so với đệ tử U Vân Tông!
Nói cách khác, các đệ tử ưu tú của Thiên Càn Tông có thể nhận được năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm và một vạn Nguyên tinh hạ phẩm!
Mỗi người hai mươi viên Nguyên tinh thượng phẩm, tính ra thì mỗi người mất hai nghìn bốn trăm viên Nguyên tinh trung phẩm.
Số lượng này Ngô Chiêu bọn hắn có thể lấy ra được nhưng chắc chắn đã bị cắt mất một miếng thịt lớn! Dù bên người vẫn còn một số Nguyên tinh, nhưng chắc chắn là chạm đáy rồi.
Lại thêm ba cây thảo dược cấp bốn và ba mươi cây thảo dược chuẩn cấp bốn, Thiên Càn Tông chắc chắn là chảy máu nhiều.
Quả nhiên, sau một lúc, Ngô Chiêu mang khuôn mặt sắp chảy ra nước đi đến trước mặt hắn.
Ngô Chiêu ném nhẫn trữ vật cho Diệp Viễn, ngữ khí bất thiện nói: “Đây là Nguyên tinh và dược liệu ngươi cần. Há miệng lớn như vậy, hi vọng ngươi không bị nghẹn chết.”
Diệp Viễn thong thả mỉm cười: “Miệng ta rộng, không phiền đến Ngô trưởng lão quan tâm.”