Chương 327: Tùy khả năng.
Diệp Viễn chìm một tia thần thức vào nhẫn trữ vật, đếm số lượng Nguyên tinh và thảo dược trong đó.
“Chỉ có trên người ba trưởng lão chúng ta mới có Nguyên tinh thượng phẩm, gom vào cũng chỉ hơn ba mươi viên, còn lại đều tính thành Nguyên tinh trung phẩm và Nguyên tinh hạ phẩm, một viên cũng không thiếu.
Ngô Chiêu thấy Diệp Viễn kiểm kê số lượng, trầm mặt nói.
Năng lực tính toán của Diệp Viễn rất nghịch thiên, chỉ cần nhìn lướt qua, liền biết lời của Ngô Chiêu không giả.
"Thiên Càn Tông quả nhiên giàu có, đi bí cảnh một chuyến mà mang theo nhiều Nguyên tinh như vậy. Ầy, hình như thiếu mất mười viên Nguyên tinh hạ phẩm, nhưng coi như thôi. Đều nói càng có tiền càng keo kiệt, quả nhiên không sai. Đa tạ Ngô trưởng lão.” Diệp Viễn ôm quyền nói.
Ngô Chiêu sững sờ, không ngờ Diệp Viễn chỉ nhìn thoáng qua đã xong rồi, hơn nữa rõ ràng đến ngay cả thiếu mười viên cũng nhìn ra, có thể thấy ban nãy không phải Diệp Viễn qua loa lấy lệ.
Bọn họ đưa Nguyên tinh cho U Vân Tông đều là gom từng viên Nguyên tinh hạ phẩm, không đủ mới gom đến trung phẩm.
Mà Nguyên tinh hạ phẩm vừa đúng thiếu mười viên, đương nhiên Ngô Chiêu không muốn dùng một viên trung phẩm để thay thế, vả lại hắn cho rằng Diệp Viễn cũng không thể kiểm kê cụ thể.
Ai mà ngờ, thoáng cái Diệp Viễn đã nhìn ra.
Tiểu tử này, quả nhiên có chút môn đạo!
Diệp Viễn đã nói cho qua rồi, tự nhiên Ngô Chiêu không tốt đến mức lại lấy mười viên Nguyên tinh ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu chuyện đã xong rồi, chúng ta có thể thương lượng một chút, việc phân chia bảo vật phía sau chưa?”
Nhìn bề ngoài, đúng là Diệp Viễn vừa đánh cho Thiên Càn Tông tơi bời hoa lá.
Mà hiện thực, hai phe chỉ coi là ngang tài ngang sức.
Nếu không phải Diệp Viễn xuống tay ác độc, thu lấy mấy mạng của đệ tử Thiên Cái Tông, sợ rằng Ngô Chiêu sẽ không đồng ý với điều kiện của Diệp Viễn.
Dù sao Thiên Càn Tông bên này cũng có ba vị cường giả Hóa Hải Cảnh.
Nếu thật sự ép bọn hắn quá, thì chiến lực của Triệu Dục Dương không phải dạng vừa, ngay cả khi hắn không phải võ giả thuần túy.
Chiến lực của trận sư mạnh hơn rất nhiều so với đan sư.
Nếu hai bên thực sự muốn đánh đến sống chết, U Vân Tông cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt, đây cũng là lý do Diệp Viễn dừng tay.
Cho dù Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận lợi hại, nhưng đối mặt với Ngô Chiêu Hóa Hải Cảnh tầng ba đỉnh phong mà nói, nhiều nhất cũng là kết quả lưỡng bại câu thương.
Vì thế cuộc đàm phán này, cũng không thể ép bọn hắn quá.
Thế nhưng Diệp Viễn lại nói: “Không vội, còn một chuyện chưa xong.”
Nói xong, Diệp Viễn đến trước mặt Dư Phong.
Mà lúc này Dư Phong chỉ như một con chó đã chết.
Một chiêu của Dư phong lúc trước hoàn toàn không có nương tay, nhưng tất cả lực công kích lại rơi vào trên người mình, cho nên bây giờ chỉ còn lại một hơi thở.
Diệp Viễn nhớ lại những chấn động trong hư không trước đó, không khỏi khẽ cau mày.
Ngay từ đầu hắn đã có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện được đối phương.
Loại cảm giác này khiến hắn cực độ không thoải mái.
Tuy nhiên, Diệp Viễn không ngờ rằng người giấu mình trong bóng tối kia lại ra tay giúp hắn.
Phương pháp lợi dụng không gian để dẫn nhập công kích của đối phương vào hư không, là ý cảnh không gian cực kỳ cao thâm, thực lực tuyệt đối cao đến khó mà tưởng tượng được.
Tại sao một nhân vật như vậy lại để mắt tới mình? Và tại sao lại giúp mình?
Diệp Viễn không thể hiểu nổi, hắn trùng sinh được gần một năm, người mạnh nhất mà hắn gặp cũng chỉ có Thiên phong, hắn dính dáng đến một nhân vật cường đại như thế từ khi nào vậy?
Tuy nhiên hiện tại đối phương không có ý gây bất lợi cho mình, nếu không, dựa vào chút thực lực cặn bã của mình bây giờ, cũng không đủ nhét kẽ răng cho người ta.
Biết người thần bí đó sẽ không gây bất lợi cho mình, Diệp Viễn cũng không muốn nghĩ quá nhiều nữa, dù sao thì có nghĩ cũng như không mà thôi.
“Dư Phong, ta với ngươi căn bản không thù không oán, thế nhưng Thượng Thanh Tông các ngươi khinh người quá đáng. Gieo gió gặt bão, ngươi có ngày hôm nay đều là do ngươi tự chuốc lấy, không thể trách ta được. Ngươi có thể yên tâm ra đi, các huynh đệ khác, ta sẽ không làm gì bọn hắn. Còn việc có thể thoát ra khỏi bí cảnh này hay không, liền xem tạo hóa của bọn hắn đi.”
Nói xong, nguyên lực của Diệp Viễn phun ra, đánh một chưởng vào đỉnh đầu Dư Phong, khiến hắn chết ngay tức khắc.
Trong lòng mọi người run lên, đường đường là cường giả Hóa Hải Cảnh, lại bị giết bởi một võ giả Linh Dịch Cảnh.
Mặc dù ở trong bí cảnh này đã có nhiều cường giả Hóa Hải Cảnh chết đi, nhưng tất cả bọn họ đều bị thiên lôi đánh chết.
Một tên cường giả Hóa Hải Cảnh bị giết trước mặt họ, loại cảm giác chấn động tâm linh này hoàn toàn khác.
Cường giả Hóa Hải Cảnh là trụ cột của tông môn, sự tồn tại của mỗi người đều vô cùng quan trọng!
Căn bản Hóa Hải Cảnh và Linh Dịch Cảnh là hai cảnh giới không thể liên hệ với nhau. Mà bây giờ một võ giả Linh Dịch Cảnh lại có thể giết chết một cường giả Hóa Hải Cảnh!
Ngoài Diệp Viễn ra căn bản không ai biết có Ly Nhi ra tay. Nên trong mắt những người khác, dùng thủ đoạn quỷ dị đánh Dư Phong trọng thương chính là Diệp Viễn.
Làm cho bọn họ càng e sợ Diệp Viễn hơn.
Đám đệ tử Thượng Thanh Tông nghe lời nói của Diệp Viễn thì thở phào nhẹ nhõm. Bọn hắn đã hùa theo Vương Phàm và Dư Phong gây sự với Diệp Viễn không ít. Nếu Diệp Viễn muốn tính sổ, thì bọn hắn cũng không có cách nào.
Trong vô thức, võ giả Linh Dịch Cảnh duy nhất trong bí cảnh này, lại trở thành nhân vật khủng khiếp nhất.
Đây có lẽ là điều mọi người chưa từng nghĩ đến khi bước vào bí cảnh.
Sau khi xử lý xong chuyện của Dư Phong, Diệp Viễn phủi tay đi đến chỗ Ngô Chiêu, mỉm cười: “Ngô trưởng lão, hiện tại có thể nói chuyện rồi.”
Sắc mặt của Ngô Chiêu rõ ràng không dễ nhìn chút nào, lúc trước hắn đang ở trong trận chiến, căn bản không có chú ý tới Dư Phong đã biến thành như vậy.
Vừa rồi sau khi nghe ngóng, mới biết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi càng thêm kiêng kỵ Diệp Viễn.
Diệp Viễn có thể cảm nhận được sự chấn động rất nhỏ của không gian, là bằng vào kiến thức từ trước đến nay của mình. Hắn tin rằng không ai có thể nhận thấy được ngoại trừ chính hắn.
Vì vậy vừa nãy đích thân hắn kết liễu Dư Phong, chính là để chúng nhân khiếp sợ, đặc biệt là Ngô Chiêu, làm cho hắn càng thêm kiêng dè đối với mình.
Không như vậy thì sao có thể giành thế chủ động trong khi đàm phán.
Da mặt Ngô Chiêu run lên, mở miệng nói: “Không biết Diệp sư điệt có cao kiến gì?”
Ngô Chiêu vốn đã nghĩ ra phương án có lợi cho Thiên Càn Tông, định giành nói ra trước.
Nhưng nhìn thấy Diệp Viễn dùng một chưởng đánh chết Dư Phong, không biết vì sao có chút chột dạ, nhất thời đổi lời.
Hắn vừa mới hỏi qua Triệu Dục Dương, Dư Phong là bị chính công kích của mình đả thương, thủ đoạn như vậy quả thật là không thể tưởng tượng nổi, làm hắn nhất thời không biết Diệp Viễn nông sâu thế nào.
Lỡ như Diệp Viễn thực sự có thủ đoạn này, vào lúc quan trọng, có khi nào chính mình cũng bị giết như thế?
Nhìn thấy dáng vẻ của Dư Phong, Ngô Chiêu cảm thấy kiểu chết như vậy quá oan ức rồi.
Diệp Viễn cười cười nói: “Cao kiến thì chưa nói tới, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình đi. Ta cảm thấy, mọi người đều đã phải trải qua sinh tử để đến đây, không thể để mọi người tay không quay về. Vì vậy, sau khi chúng ta tên tầng hai, dựa vào thủ đoạn và bản lĩnh của chính mình, ai tìm thấy thì coi như của người đó, Ngô trưởng lão thấy thế nào?”