Chương 328: La Bàn Cấm Chế.
Sau khi Diệp Viễn nói xong, môn đệ của sáu tông môn khác không thể giấu nổi sự vui mừng.
Hiện tại trong tám đại tông môn chỉ có Thiên Càn Tông và U Vân Tông có cường giả Hóa Hải Cảnh trấn thủ, họ đều nghĩ rằng chuyến này bọn hắn chỉ đến góp náo nhiệt mà thôi. Không ngờ Diệp Viễn lại tốt bụng như vậy, vẫn chia cho bọn hắn một chén canh.
Nhưng bọn họ thì vui, Ngô Chiêu lại khó chịu nói: “Như thế sao được! Nếu như vậy, ngộ nhỡ bọn hắn lấy được bảo vật nghịch thiên, lúc đó chẳng phải là không có phần cho chúng ta sao!”
Vốn dĩ sáu tông môn đã bất mãn với Ngô Chiêu, vừa nghe hắn nói ra những lời này, trong lòng mọi người càng là đem tám đời tổ tông của hắn ra nói một lượt.
Diệp Viễn nhún nhún vai: “Nếu như Ngô trưởng lão không đồng ý, vậy ngài hãy tự nói ra ý kiến của mình đi?”
Ngô Chiêu nhanh chóng đáp: “Nếu như hiện tại chỉ có hai tông chúng ta có Hóa Hải Cảnh, vậy thì đương nhiên do hai nhà chúng ta đến phân bảo vật! Theo ta, chúng ta dựa theo số lượng Hóa Hải Cảnh để phân chia đi.”
Ngô Chiêu nói những lời này, càng bị những đệ tử sáu tông kia mắng thầm một trận. Chỉ là bây giờ bọn hắn không có cường giả Hóa Hải Cảnh trấn giữ, dám tức chứ không dám nói.
Diệp Viễn cười: “Ngô trưởng lão đây là đang xem ta như trò đùa sao? Thiên Càn Tông các ngươi có ba vị Hóa Hải Cảnh, mà U Vân Tông chúng ta chỉ có một, ý ngươi là ngươi ba ta một sao?”
“Sao có thể! Mặc dù ngươi không phải Hóa Hải Cảnh, nhưng ngươi có thể điều khiển đám kiếm khôi có sức mạnh tương đương với Hóa Hải Cảnh, đương nhiên ngươi cũng có một phần.” Ngô trưởng lão vội vàng nói.
Diệp Viễn lắc đầu: “Ngô trưởng lão, làm việc đừng nên quá tuyệt tình, nếu Thiên Càn Tông các người đã mời mọi người đến cùng nhau thăm dò bí cảnh, dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời. Chúng ta ăn thịt, cũng phải cho người ta húp bát canh chứ. Ta xem thế này, bảo vật lấy được hai tông chúng ta mỗi bên bốn phần, còn hai phần còn lại chia đều cho sáu tông kia. Khi chọn bảo vật, hai nhà chúng ta ưu tiên chọn trước.”
“Không được! Bọn ta có ba Hóa Hải Cảnh, nếu muốn liều mạng, các ngươi cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi, dựa vào đâu mà phải chia đều với các ngươi.” Ngô Chiêu lập tức bác bỏ nói.
Hai mắt Diệp Viễn hơi híp lại, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, liền chia không nổi. Vậy dùng hành động thực tế, đánh xong hãy nói.”
Nói xong Diệp Viễn thực sự động thủ, vung kiếm thúc giục đám kiếm khôi một lần nữa.
Ngô Chiêu không ngờ Diệp Viễn nói đánh là đánh, lấy làm kinh hãi.
Nhìn thấy Diệp Viễn như vậy, Ngô Chiêu căn bản không biết nông sâu của hắn thế nào, đâu dám ra tay.
“Chậm đã, chậm đã, đã đến lúc này rồi, đánh cái gì mà đánh? Chúng ra lưỡng bại câu thương, chẳng phải là cho người khác được chỗ tốt sao.” Ngô Chiêu vội vàng nói.
Hắn nói câu này, đã rơi vào thế yếu.
Diệp Viễn lại vẫn bày ra tư thế muốn liều mạng đứng đó, lạnh lùng nói: “Vì Ngô trưởng lão nói ta không có tư cách chia đều bảo vật, nên ta muốn ước lượng một chút thực lực của mình. Nếu không địch lại các người, các người lấy nhiều hơn một chút cũng không sao!”
Ngô Chiêu hoàn toàn không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Được rồi, cứ làm theo ngươi nói đi.”
Thấy Ngô Chiêu mở miệng nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là đám đệ tử của tông môn, vui mừng như điên, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Diệp Viễn.
Có thể khẳng định, nếu không có lời của Diệp Viễn, bọn họ đừng nói là bát canh, ngay cả nước lã cũng không có mà uống!
Mặc dù chỉ có hai phần bảo vật, cũng không coi là trắng tay mà về. Ở nơi bí cảnh nguy hiểm này, chắc chắn có không ít đồ tốt, nói không chừng còn chọn được cái bảo bối gì.
“Vậy sao? Vậy chẳng phải là tất cả đều vui vẻ. Cứ phải làm mọi người tan rã trong không vui làm gì.” Vừa nói Diệp Viễn vừa tra kiếm vào vỏ.
Ngô Chiêu buồn bực một hồi, thầm nghĩ ta chỉ đang đấu võ mồm với ngươi thôi được không, ai biết một lời không hợp ngươi lập tức muốn động thủ.
Đàm phán không đều như thế sao?
Là ngươi tự mình không theo lẽ thường, hiện tại lại quay qua trách ta?
“Nhưng chúng ta cũng phải nói trước, nếu có hai thứ cùng phẩm cấp thì chia đều, nếu như chỉ có một, ai tìm thấy thì là của người đó, nhưng phải bồi thường cho bên không có.” Ngô Chiêu nói thêm.
Diệp Viễn gật gật, đối việc này không có ý kiến.
Thương nghị xong xuôi, mọi người tự nhiên dừng tay nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tuyệt nhiên không ai chú ý, trong trận doanh của Tử Thần Tông, không biết thiếu đi một người từ lúc nào.
Khi đám người Diệp Viễn lên tầng hai Vĩnh Hoa Cung, một bóng người xuất hiện trong một cái thiên điện ở tầng một.
Nếu Diệp Viễn ở đây sẽ nhận ra ngay, người này chính là Lâm Siêu của Tử Thần Tông.
Thiên điện này rất bí mật, khi đám Diệp Viễn đi vào Vĩnh Hoa Cung, căn bản không phát hiện ra nơi này.
Mà Lâm Siêu lại có vẻ rất quen thuộc với nơi đây.
Hắn nhìn quanh thiên điện, đi loạn khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một lát sau, Lâm Siêu sờ đến bức tranh sơn thủy trên tường, phát hiện không cách nào di chuyển nó.
Hắn ta lùi lại một bước, hai tay bấm một pháp quyết cổ quái đánh thẳng vào trên bức tranh, bức tranh sơn thủy lập tức phản chiếu đạo pháp quyết kia lên trên mặt đất giữa sảnh.
“Rè…”
Khoảng khắc tiếp theo, mặt đất nứt ra một kẽ hở lớn, để lộ ra một lối đi.
Lâm Siêu nhìn thấy vậy, trên mặt lộ ra thần sắc mừng như điên.
“Ha ha ha, Tử Thần Tông chúng ta nằm gai nếm mật mấy ngàn năm nay, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”
Nói xong, thân hình Lâm Siêu nhảy lên tiến vào lối đi tối mù đó.
…
Đám người Diệp Viễn lên tới tầng hai VĨnh Hoa Cung, thì thấy không gian ở tầng hai lớn hơn rất nhiều so với tầng một, đây rõ ràng là một loại trận pháp không gian.
Như vậy cũng có thể suy ra, năm đó Vĩnh Hoa Cung này là một tông môn cực kỳ cường đại.
Ở Vô Biên giới, phàm là liên quan đến không gian ý cảnh, đều là sự tồn tại vô cùng cường hãn.
Không giống như tầng một, ở tầng hai có rất nhiều phòng.
Ngay cả khi ba mươi người cùng tìm kiếm, cũng phải mất tới một canh giờ.
Do có nhiều phòng khác nhau nên phân chia bảo vật lại là một vấn đề lớn. Nếu mỗi người đều lén lút giấu đồ vật trong nhẫn trữ vật của mình không giao ra, thì cuối cùng đến cái rắm của bảo vật cũng không có mà chia.
“Diệp Viễn, ngươi nghĩ như thế nào?” Ngô Chiêu nhìn Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn cười cười: “Sợ là Ngô trưởng lão đã có kế hoạch, ngài cứ nói ra đi.”
Ngô Chiêu gật đầu, lấy một vật nhìn giống như là bàn từ trong nhẫn trữ vật của mình ra. Diệp Viễn định thần nhìn lại, vậy mà lại là một món Linh khí mười sáu cấm.”
Quả nhiên Thiên Càn Tông tài đại khí thô, Linh khí mười sáu cấm mà cũng có thể tùy tiện mang đi ra ngoài.
Ngô Chiêu liếc nhìn đám người nói: “Đây là Linh khí mười sáu cấm của Thiên Càn Tông, La Bàn Cấm Chế. Nó có một cái công dụng chính là gieo xuống cấm chế trên vật phẩm. Nếu như cấm chế này bị động, la bàn sẽ phản ứng. Vì vậy, bây giờ mọi người vui lòng đưa tất cả nhẫn trữ vật của các ngươi qua đây, ta sẽ hạ cấm chế lên đó. Nếu như ai trong các ngươi bỏ bảo vật vào nhẫn trữ vật của chính mình thì La Bàn Cấm Chế sẽ báo hiệu. Đến lúc đó kẻ này chính là kẻ thù của mọi người.
Diệp Viễn có chút thâm ý nhìn chiếc la bàn này, đây là Linh khí phụ trợ vô cùng hiếm, thật đúng là có chút môn đạo.