Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 330: Hắc châu vô danh.

Chương 330: Hắc châu vô danh.
Diệp viễn đưa tay ra khẽ vẫy, viên ngọc giản tàn khuyết kia liền bay vào trong tay hắn.
Hắn chìm thần thức vào trong đó, phát hiện nội dung bên trong cũng không được hoàn chỉnh.
Đặc biệt nội dung phía sau, chỉ có một vài chữ, căn bản không thể kết nối được.
Chỉ có “xâm phạm”, “huyết chiến”, “đến chết”... mấy từ đơn giản, đưa đến sự chú ý của Diệp Viễn.
“Xem ra, năm đó Vĩnh Hoa Cung phải hứng chịu thảm họa ngập đầu, mới dẫn đến kết cục như thế. Có lẽ một mình Lục Lâm Phong đã hao tổn hết khí vận của tông môn, mới dẫn đến Vĩnh Hoa Cung gặp tai bay vạ gió như vậy.” Diệp Viễn thở dài, tự bẩm lẩm với chính mình.
Diệp Viễn đặt ngọc giản xuống bàn, đến cạnh dược đỉnh, thì thấy hai chữ “Tứ Phương” bên cạnh giá đỉnh.
Diệp Viễn dùng thần thức quét qua Tứ Phương Đỉnh một lượt, không khỏi thở dài lần nữa nói: “Quả nhiên không hổ là đạo thống mà Lục Lâm Phong để lại, trận pháp minh khắc lên dược đỉnh cũng xa hoa như thế.”
Hiển nhiên chủ nhân trước của Tứ Phương Đỉnh đã chết từ rất lâu rồi, hiện tại nó là vật vô chủ.
Chỉ cần Diệp Viễn để lại lạc ấn thần hồn của mình lên trên, là hắn có thể thúc giục được dược đỉnh này.
Nhưng khi Diệp Viễn để lại lạc ấn thần hồn của mình, Tứ Phương Đỉnh lại phát ra từng trận tiếng ngâm khẽ, tỏ ra có chút kháng cự.
Điều này khiến Diệp Viễn hơi kinh ngạc, cảm khái một tiếng nói: “Huyền khí thông linh, xem ra cảm tình của ngươi với chủ nhân trước kia cũng vô cùng sâu sắc! Không biết… Vô Cực Đỉnh của ta bây giờ thế nào…”
Trên Linh khí là Huyền khí, Tứ Phương Đỉnh chính là một món Huyền khí.
Linh khí đã có linh tính, tất nhiên Huyền khí càng là có thông linh.
Chủ nhân của Tứ phương đỉnh đã chết từ ngàn năm trước, nhưng nó vẫn không muốn nhận Diệp Viễn làm chủ nhân, có thể thấy quan hệ của nó và chủ nhân trước đó sâu đậm đến thế nào.
Nhìn thấu sự việc, Diệp Viễn thấy Tứ Phương đỉnh này có linh tính, tự nhiên sẽ nhớ đến Vô Cực Đỉnh vẫn luôn bồi bạn bên mình lúc trước.
Đối với luyện dược sư mà nói, dược đỉnh không phải là một đồ vật, mà đã giống như người thân của bọn hắn rồi.
Một chiếc Tứ Phương Đỉnh nhỏ bé còn có linh tính như vậy, huống chi là Vô Cực Đỉnh cấp chín của Diệp Viễn.
Dường như cảm nhận được bi thương trong lòng Diệp Viễn, thanh âm của dược đỉnh trở nên trầm hơn, nghe như đang thổn thức, càng giống như đang cộng hưởng với hắn.
Điều này khiến cho Diệp Viễn sững sờ, cười nói: “Ngươi ở đây chỉ có thể bị mai một đi, lẽ nào ngươi còn muốn nằm đây mấy ngàn năm nữa sao? Ta biết ngươi với chủ nhân trước tình cảm sâu đậm, nhưng nếu như gặp người khác trân trọng ngươi, còn tốt hơn việc cứ nằm đây gấp trăm lần. Yên tâm, ta sẽ để ngươi càng thêm tỏa sáng hơn trước.”
Đương nhiên Tứ Phương Đỉnh không hiểu lời Diệp Viễn nói, nhưng có thể hiểu được ý của Diệp Viễn thông qua thần thức.
Sự tự tin về đan đạo của Diệp Viễn, hoài toàn không cần ngụy trang, vì trên thế giới này, hắn là một trong những người mạnh nhất.
Tất nhiên nếu cho hắn thời gian, hắn có thể trở thành người mạnh nhất không ai sánh bằng.
Có lẽ chính nỗi buồn của Diệp Viễn làm Tứ Phương Đỉnh cảm động, cũng có thể là sự tự tin của Diệp Viễn đã lây sang Tứ Phương Đỉnh.
Nói tóm lại, lần này nó không chống cự, mặc ý để Diệp Viễn để lại dấu ấn lên trên.
Đột nhiên ánh sáng trên Tứ Phương Đỉnh lóe lên rực rỡ, bụi bám trên đỉnh rơi xuống.
Huyền khí long đong mấy ngàn năm, lần nữa xuất thế.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, thu Tứ Phương Đỉnh vào Linh khí không gian, sau đó vỗ đầu nhỏ của Bạch Quang nói: “Đi, chúng ta tiếp tục.”
Dường như tầm bảo là một chuyện rất vui vẻ hưởng thụ đối với Bạch Quang, nó sung sướng nhảy cẫng lên, tiếp tục dẫn Diệp Viễn lên đường.
Lần này, Bạch Quang chạy một quãng dài, đến một căn phòng khác.
Tuy nhiên, điều ngoài ý muốn của Diệp Viễn là vừa đẩy cửa vào thì thấy Ngô Chiêu bước từ trong đó ra.
Không ngờ căn phòng này lại bị Ngô Chiêu giành trước mất.
Ngay khi Ngô Chiêu chuẩn bị xuất hiện, Bạch Quang vô thanh vô tức biến mất, trốn trong Linh khí không gian.
Ngô Chiêu Nhìn thấy Diệp Viễn, rất ngạc nhiên nói: “Thì ra là Diệp sư điệt, ngươi đến muộn rồi, ta vừa từ bên trong tìm thấy một món Linh khí ba mươi hai cấm, ngươi không cần vào nữa, ha ha ha.”
Ngô Chiến liên tục ăn quả đắng từ Diệp Viễn, nhưng lần này lại hớt tay trên của Diệp Viễn, cho nên hắn cảm thấy rất sảng khoái.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười: “Vậy phải chúc mừng Ngô trưởng lão, nếu nơi này Ngô trưởng lão đã tìm qua, ta sẽ đi nơi khác tìm vậy.”
Nghĩ đến Ngô Chiêu cũng sẽ không để lại cho hắn thứ gì, nếu tiếp tục vào cũng chỉ mất công.
Diệp Viễn cũng biết, tất nhiên Ngô Chiêu cũng sẽ có cách tự giữ lại bảo vật, chỉ là vừa nãy hắn không vạch trần mà thôi.
Diệp Viễn tự tin có Bạch Quang, một chuyên gia tầm bảo, tất nhiên sẽ không kém Thiên Càn Tông.
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp rời đi.
Ngô Chiêu thấy Diệp Viễn không chút phản ứng, cảm giác như đấm vào bịch bông, cảm giác sảng khoái biến mất không còn chút gì.
Thấy Diệp Viễn đi rồi, Ngô chiêu cũng rời đi.
Mà sau khi Ngô Chiêu đi khỏi, bóng dáng Diệp Viễn lại xuất hiện ở cửa căn phòng lúc nãy.
Diệp Viễn cũng nghĩ không có gì tốt trong căn phòng này, nhưng sau khi hắn rời đi, Bạch Quang lại xuất hiện, căn ống quần hắn lôi về đây.
Có lẽ trong phòng này vẫn còn đồ tốt cũng không chừng.
Đối với sự phán đoán của Bạch Quang, Diệp Viễn rất tự tin.
Căn phòng giống như nhà kho, bừa bộn với đủ mọi thứ.
Nhìn qua một lượt, một số chỗ trống trơn, giống như đã bị Ngô Chiêu lấy đi.
Bạch Quang biến ba bước thành hai, vọt một cái đến cái giá đồ bên cạnh bức tường trong một xó xỉnh, ngậm một viên tròn đen đen đến chỗ Diệp Viễn.
Diệp Viễn vươn tay nắm lấy hắc châu, không khỏi hơi cau mày.
Hắc châu này quá tầm thường, nhìn qua thì thấy căn bản không vào phẩm cấp gì, chả trách Ngô Chiêu không chú ý tới.
Diệp Viễn không khỏi mong chờ vuốt vuốt viên châu này, thử rót một tia nguyên lực vào, nhưng vẫn không có phản ứng.
Không chết tâm, Diệp Viễn lại dùng thần thức thăm dò, nhưng vẫn không có một chút phản ứng nào như cũ.
Lần này, Diệp Viễn hoàn toàn không có biện pháp.
Nghĩ đến người ở Vĩnh Hoa Cung cũng đã thử qua mọi cách mà không có kết quả, cuối cùng mới bỏ đi. Nếu không bọn hắn đã không ném đến nơi xó xỉnh không ai thèm ngó này.
Với kiến thức của Diệp Viễn cũng không nhìn ra viên hắc châu này là thứ gì, thì nói gì đến người khác.
Lẽ nào lần này Bạch Quang nhận định sai rồi, đây chỉ là một viên hắc châu bình thường mà thôi?
Diệp Viễn không nhịn được nhìn sang Bạch Quang, thấy nó đang vẫy đuôi giành công, không khỏi bật cười nói: “Sợ là lần này ngươi nhìn lầm rồi.”
Bạch Quang nghe thấy vậy lập tức nhảy lên nhảy xuống, nhe răng trợn mắt, còn thiếu điều muốn gầm thét lên với Diệp Viễn.
Nói đến cũng lạ, Bạch Quang cũng đã cấp hai trung kỳ, cơ thể lại không thay đổi chút nào, vẫn giống như một chú mèo con vậy.
Diệp Viễn không có lựa chọn nào khác, bèn cất hắc châu vào Linh khí không gian.
Thế nhưng vào đúng lúc này, trong đầu của Diệp Viễn đau nhói một trận, văn tự màu vàng kim phát ra tia sáng chói mắt, mà viên hắc châu kia “Vèo” một tiếng liền lập tức biến mất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất