Chương 329: Dược đỉnh cấp năm.
Chắc hẳn Linh khí mười sáu cấm không phải là đồ của Ngô Chiêu.
Vì để tìm kiếm bảo vật trong bí cảnh này, Thiên Càn Tông suy nghĩ thật chu đáo, đến tình huống này cũng đã chuẩn bị trước.
Thiên Càn Tông không hổ là đại tông môn đứng đầu Nam Vực, người có năng lực cũng không ít.
Ngô Chiêu nói xong, không khỏi nhìn Diệp Viễn một chút, giống như đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Diệp Viễn cười cười lấy ra ba chiếc nhẫn trữ vật ném cho Ngô Chiêu: “Ngô trưởng lão suy nghĩ thật thấu đáo, ta chỉ có thể đồng ý. Ta cảm thấy cách này rất công bằng.”
Ngô Chiêu chìa tay lấy nhẫn trữ vật từ Diệp Viễn, bỏ từng cái vào La Bàn Cấm Chế.
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc nhẫn vừa biến mất lại hiện lên trong tay Ngô Chiêu.
Ngô Chiêu ném chiếc nhẫn lại cho Diệp Viễn: “Ngoại trừ hạ cấm chế, ta không hề làm gì nhẫn của ngươi, ngươi tự mình xem lại đi.”
Diệp Viễn quét qua cười: “Ngô trưởng lão làm việc, ta yên tâm.”
Có Diệp Viễn dẫn đầu, những người khác tự nhiên sẽ không nói gì, nhao nhao lấy nhẫn trữ vật của mình đưa cho Ngô Chiêu.
“Vì đây gọi là La Bàn Cấm Chế, nên ngoài chức năng hạ cấm thuật, còn có chức năng định vị. Ta đã thiết định xong rồi, nếu các vị có cất giấu nhẫn trữ vật bị ta tra ra được thì đừng trách ta không khách khí.” Ngô Chiêu một bên hạ cấm thuật lên nhẫn trữ vật của người khác, một bên trầm giọng nói.
Nghe thấy lời này, không ít người thay đổi sắc mặt, không cam tâm lấy nốt nhẫn trữ vật ra.
Hầu hết nhẫn trữ vật mà đệ tử các tông môn dùng chỉ là Pháp khí, không có giá trị, bên người đều có một vài chiếc là bình thường.
Còn nhẫn trữ vật cấp Linh khí thì cực kỳ hiếm hoi.
Trên người Diệp Viễn chỉ có ba chiếc đều đã bị Ngô Chiêu hạ cấm thuật.
Nhưng sợ rằng Ngô Chiêu khổng thể ngờ rằng, ngoài nhẫn trữ vật ra, trên người Diệp Viễn còn có Linh khí không gian.
La Bàn Cấm Chế của Ngô Chiêu đã ngăn mọi người che giấu bảo vật đến mức tối đa, nhưng tất nhiên Diệp Viễn không nằm trong số đó.
Ngô Chiêu nhanh chóng hạ cấm chế lên nhẫn trữ vật của tất cả mọi người, sau đó lấy ra một loạt nhẫn, phân phát cho bọn họ.
“Đây là nhẫn trữ vật Bảo khí trung phẩm, có thể chứa bảo vật, mọi người dùng nó là đủ. Bây giờ mọi người tách ra tìm kho báu, cuối cùng quay lại chỗ này tổng kết, lúc đó làm theo cách đã nói để phân chia.” Ngô Chiêu nói.
Ngô Chiêu nói xong, mọi người đều gật đầu.
Theo cách này, mọi người tìm được càng nhiều báu vật, tự nhiên mỗi người sẽ được chia càng nhiêu, vì thế không sợ bọn họ không góp sức.
Lúc này Diệp Viễn lên tiếng nói: “Mọi chuẩn bị đã xong, mọi người có thể bắt đầu tìm bảo vật được rồi. Mai trưởng lão, lần này ta không cùng đi với mọi người, mọi người tự phải cẩn thận, ở đây có rất nhiều trận pháp, khi thấy bất cứ bảo vật nào, đều phải cẩn thận tiếp cận. Mai Trăn gật đầu: “Được, ngươi cũng phải tự mình cẩn thận.”
Nói xong Diệp Viễn liền rời đi.
Đến nơi không có người, ngón tay Diệp Viễn khẽ động, Bạch Quang như con mèo nhỏ lập tức xuất hiện.
Bạch Quang đã mấy ngày không gặp Diệp Viễn, vừa thấy liền nhảy lên vai Diệp Viễn, lè lưỡi liếm mặt hắn.
“Được rồi, mấy ngày nay không tiện, vì vậy không thả ngươi ra ngoài. Bây giờ là lúc ngươi có thể thể hiện kỹ năng của mình rồi, nơi này chắc có không ít bảo bối tốt, mang ta đi tìm hết ra đi!” Diệp Viễn kéo Bạch Quang ra nói.
Bạch Quang nghe thấy liền lấy lại tinh thần, kêu lên vài tiếng xong vụt một cái liền chạy đi.
Diệp Viễn cũng bị tốc độ của Bạch Quang dọa cho một trận, anh bạn nhỏ này quả nhiên xứng với cái tên Bạch Quang mà.
Với tốc độ hiện giờ của nó, sợ rằng võ giả Linh Dịch Cảnh bình thường không thể đuổi kịp.
Hơn nữa tốc độ tu luyện của Bạch Quang cũng cực kỳ kinh người, đã là yêu thú cấp hai trung kỳ, chẳng mấy chốc sẽ đột phá đến cấp hai hậu kỳ rồi.
Thế nhưng thân pháp của Diệp Viễn cũng không chậm, lập tức triển khai 《 Linh Hư Phá Không 》, đuổi theo rất nhanh.
Bạch Quang nhảy lên nhảy xuống vài cái, đến một căn phòng tương đối vắng vẻ.
Nơi vắng vẻ này, dường như chưa có ai chú ý đến.
Diệp Viễn cẩn thận đẩy cửa phòng, không giấu được kích động.
Vậy mà lại là một phòng luyện đan.
Khiến Diệp Viễn vui mừng là, giữa phòng có một cái Tứ Phương Dược Đỉnh.
Diệp Viễn nhìn một cái liền biết đây là một cái dược đỉnh cấp năm.
Thật không ngờ trong căn phòng tầm thường này lại có bảo vật cấp năm.
Với một luyện dược sư mà nói, dược đỉnh chính là sinh mệnh.
Từ khi trùng sinh, Diệp Viễn vẫn chưa hề có dược đỉnh xứng tay, luyện đan căn bản là bạ đâu luyện đó.
Không có dược đỉnh tốt, mỗi lần luyện đan đều là vô cùng hao tâm tốn sức.
Đối với kiếp trước của Diệp Viễn mà nói dược đỉnh cấp năm đến rác cũng không tính, nhưng đối với hắn hiện tại, lại cực kỳ quý giá.
Mặc dù hiện giờ Diệp Viễn không thể phát huy hết sức mạnh của nó, nhưng sau này chuyện luyện đan sẽ tiện hơn rất nhiều.
Tịnh Đàn Thánh Hỏa phối hợp với dược đỉnh cấp năm, còn có loại đan dược nào không luyện ra được chứ.
Đối với dược đỉnh mà nói, dưới cấp bốn thì rất dễ tìm, nhưng cấp bốn trở lên lại cực kỳ khó kiếm.
Bởi vì từ đan dược cấp bốn trở đi, trong đan dược đều được minh khắc trận pháp, căn bản là dược đỉnh thông thường không thể tiếp nhận.
Dược đỉnh cấp bốn trở lên bắt buộc phải làm bằng chất liệu đặc biệt, lại phải thông qua trận sư cấp bốn trở lên bày ra một bộ trận pháp phức tạp mới có thể thành hình.
Còn mức độ trân quý của dược đỉnh cấp năm, càng không cần phải nói.
Ít nhất là ở Nam Vực, không có khả năng có dược đỉnh cấp năm, vì căn bản không có ai có thể luyện được đan dược cấp năm.
Diệp Viễn không lập tức đi thu dược đỉnh, mà nhìn bốn phía xung quanh một cái.
Phòng luyện đan bố trí khá hoàn chỉnh, Diệp Viễn chỉ lướt qua, là có thể nhìn ra chủ nhân của nơi này là luyện dược sư cấp năm, cũng chính là Đan Hoàng.
Ở Vô Biên giới, Đan Hoàng đã là một nhân vật vô cùng cường hãn rồi.
Diệp Viễn không nhịn được xoa cằm suy nghĩ.
Hắn có thể cảm nhận được, đạo thống mà Lục Lâm Phong để lại lúc đó vô cùng mạnh mẽ, nhưng tại sao lại luân lạc đến tình cảnh này rồi?
Vĩnh Hoa Cung có một Đan Hoàng, tất nhiên cũng có Trận Hoàng cấp năm tồn tại.
Một tông môn nắm giữ Trận Hoàng cấp năm, bình thường có người nào dám trêu chọc?
Chỉ bằng Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận ở bên ngoài kia, cũng không có mấy người dám đến cửa khiêu khích mới phải chứ?
Một đời Đại Diễn Thần Vương ở Thần Vực, cho dù là trước khi phi thăng, chắc chắn cũng đã là truyền thuyết ở Vô Biên giới.
Coi như đồ tử đồ tôn của hắn đều là rác rưởi, tiếp nối mấy ngàn năm nữa cũng không thành vấn đề mới đúng.
Nhưng nhìn Vĩnh Hoa Cung này, giống như chỉ sau một đêm tất cả đã tan thành mây khói.
Diệp Viễn nghĩ nghĩ, cứ cảm giác có điều gì đó không đúng.
Cuối cùng khi đó bị làm sao? Bí cảnh này đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, Diệp Viễn liếc nhìn qua, trên bàn trong phòng còn có một viên ngọc giản tàn khuyết.