Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 331: Mặt đất đột biến.

Chương 331: Mặt đất đột biến.
Thần thức của Diệp Viễn một hồi hoảng hốt, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại.
Trong lòng hắn cả kinh, vội vã quan sát thức hải của chính mình một chút, liền giật mình một cái.
Viên hắc châu kia đang lằng lặng trôi nổi trong thức hải của hắn.
Mà những văn tự màu vàng kim đang vây xung quanh hắc châu, có vẻ vô cùng an tường.
Chuyện gì vậy?
Diệp Viễn nhất thời bối rối, trước nay hắn chưa từng gặp chuyện gì kỳ lạ như vậy.
Rốt cuộc viên hắc châu này là thứ gì, lại có thể hấp dẫn ham muốn của văn tự màu vàng kim.
Rất hiển nhiên, văn tự màu vàng kim vừa rồi cứ thế mà cướp hắc châu từ trong tay hắn.
Như vậy xem ra, viên hắc châu này không hề tầm thường mà là thứ nghịch thiên.
Tiếp đó Diệp Viễn kiểm tra lại cơ thể mình một lần, không phát hiện có biến hóa gì, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng lại có một chút thất vọng nhàn nhạt.
Nếu hắc châu thực sự là thứ nghịch thiên gì đó có thể mang đến biến hóa cho thân thể mình thì mới tốt.
Thở dài một hơi, Diệp Viễn mang theo Bạch Quang rời khỏi căn phòng.
Không tìm kiếm mù quáng như những kẻ khác, Diệp Viễn có sự trợ giúp của Bạch Quang, những thứ tìm được đều là bảo vật đỉnh cấp.
Sau một canh giờ, trong Linh khí không gian của Diệp Viễn ngoài Tứ Phương Đỉnh ra còn nhiều đồ vật khác. Một lượng linh dược lớn, hơn hai mươi món Linh khí, Pháp khí, và một lượng Nguyên tinh lớn!
Bỗng chốc, Diệp Viễn cảm thấy bản thân trở thành tên nhà giàu mới nổi.
Bạch Quang còn dẫn hắn tới một kho thuốc, trong kho thuốc có những linh dược cấp bậc khác nhau, chỉ riêng dược liệu cấp bốn thôi cũng có hơn mười mấy cây rồi.
Kì lạ nhất là, tầng thứ hai lại không có một chút nguy hiểm nào, tất cả mọi người đều nguyên vẹn tập trung về chỗ ban đầu, dường như tầng thứ hai chính là nơi đặc biệt để cho người ta tìm bảo vật vậy.
Diệp Viễn lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra, chỉ có vài ba món Linh khí và một ít dược liệu hắn không dùng tới.
Ngô Chiêu nhìn thấy những thứ Diệp Viễn tìm được, trên mặt lộ ra một tia quái dị: “Diệp sư điệt chỉ tìm thấy mấy thứ này?”
Diệp Viễn bất đắc dĩ than thở nói: “Đúng thế, vận khí không tốt lắm, không tìm thấy thứ gì tốt cả. Theo như ta thấy, sợ là chỗ này chẳng có đồ gì tốt, nếu không sao chẳng thấy có chút nguy hiểm gì cả?”
Thực ra Ngô Chiêu cũng rất buồn bực, hắn tìm được thứ tốt nhất cũng chỉ là Linh khí ba mươi hai cấm, còn bày ra trước mặt Diệp Viễn rồi.
Nhưng tại sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hiển nhiên tông môn của bí cảnh này rất hùng mạnh, nên không đến mức Linh khí ba mươi hai cấm đã là thứ tốt nhất rồi chứ?
Nghĩ đến đây, Ngô Chiêu không khỏi ngầm quan sát La Bàn Cấm Chế một chút, nhưng lại chẳng thấy có chút phản ứng nào.
Điều này nói lên Diệp Viễn không hề gian lận, cũng thật là có chút tà môn.
Đương nhiên hắn không biết, những đồ tốt ở đây đã yên yên lặng lặng nằm trong Linh khí không gian của Diệp Viễn rồi.
Tổng hợp sau cùng, lại có sự xuất hiện của hai món Linh khí Sáu mươi tư cấm và bảy món Linh khí Ba mươi hai cấm.
Ngay cả Linh khí Tám cấm và Mười sáu cấm cũng không ít.
Ngoài ra, thứ mà mọi người tìm thấy nhiều nhất vẫn là công pháp và võ kỹ!
Đương nhiên, những thứ này Diệp Viễn không để vào mắt.
Đa số trong số đó đều là công pháp võ kỹ cấp ba cấp bốn. Căn bản là không có tác dụng gì lớn đối với Diệp Viễn.
Sau cùng chính là vấn đề phân chia, Thiên Càn Tông và U Vân Tông hai nhà có quyền lên tiếng nhất.
Trải qua một phen thảo luận kịch liệt, hai món Linh khí Sáu mươi tư cấm hai nhà chia đôi. Còn Linh khí Ba mươi hai cấm, Thiên Càn Tông bốn món, U Vân Tông ba món.
Ngoài ra, Thiên Càn Tông bồi thường U Vân Tông bốn món Linh khí Mười sáu cấm, trong đó bao gồm cả La Bàn Cấm Chế.
Đây là Diệp Viễn tranh thủ được.
La Bàn Cấm Chế này có vẻ hay ho, dường như nó có thể sao chép trận pháp cấm chế khiến Diệp Viễn có chút hứng thú.
Còn những Linh khí khác, theo quy tắc cũng bị sáu đại tông môn khác phân chia hết.
Thiên Càn Tông không để mấy thứ Linh khí cấp thấp này vào mắt, mà U Vân Tông cũng coi như là lấy được lợi lộc rồi nên không tính toán mấy cái này.
Mấy thứ công pháp võ kỹ kia, tám đại tông môn chiếu theo tỷ lệ thương lượng từ trước, U Vân Tông cũng chọn được mấy loại công pháp võ kỹ cấp bốn.
Đến đây, chuyến hành trình vào bí cảnh lần này của U Vân Tông cũng coi như là bên chiếm được nhiều nhất.
Bọn họ không tổn thất một người nào mà lại lấy được nhiều thiên tài địa bảo và bảo vật nhất.
Trái lại, lần này Thiên Càn Tông phái đi đội hình hùng mạnh nhất nhưng lúc này chỉ còn lại vỏn vẹn mười người.
Tuy nhiên ba trưởng lão đều còn, nhưng bọn hắn đã bị Diệp Viễn lừa gạt một vố, chỉ sợ không lấy được bằng U Vân Tông rồi.
Tất cả phân chia xong, một vấn đề mới lại bày ra trước mắt mọi người. Đó là lối vào của tầng thứ ba ở đâu?
Bây giờ tám đại tông môn chỉ còn khoảng ba mươi người, nhưng ba mươi người này trở về đều nói không nhìn thấy lối vào tầng ba!
Chuyện đến nước này, trong lòng mọi người đều có phán đoán riêng của mình, khi Vĩnh Hoa Cung còn hưng thịnh có lẽ là một tông môn có cường giả cấp năm tồn tại!
Nhưng những thứ tám đại tông môn tìm thấy lúc này, cơ bản đều là cấp bốn và cấp bốn trở xuống.
Vậy thì… Đồ vật cấp năm đã đi đâu hết rồi?
Đây mới là trọng điểm!
Đối với tám đại tông môn ở Nam Vực mà nói, cấp năm tuyệt đối là một sự mê hoặc cực kỳ lớn.
Nếu như có được công pháp cấp năm, thực lực của tông môn tất sẽ tăng mạnh.
Phải biết, cường giả mạnh nhất hiện giờ của Thiên Càn Tông cũng chỉ là Hồn Hải Cảnh tầng ba.
“Diệp sư điệt, không biết ngươi có cách nào vào được tầng ba không?” Hiện tại Ngô Chiêu cũng bó tay hết cách nên chỉ có thể hỏi Diệp Viễn.
Lúc này Diệp Viễn cũng không hề có manh mối, lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ vốn dĩ không hề có tầng thứ ba.”
Ngô Chiêu nói: “Sao có thể? Vĩnh Hoa Cung rõ ràng có cường giả cấp năm tồn tại, mà từ lúc vào bí cảnh cho đến bây giờ chúng ta cũng chỉ gặp được đồ đạc cấp bốn, vậy đồ cấp năm đâu?”
Diệp Viễn cười nói: “Cái này thì có gì mà phải ngạc nhiên? Vĩnh Hoa Cung rõ ràng từng chịu sự tấn công mạnh mẽ, có lẽ đồ cấp năm đã bị đối thủ cướp đoạt hết rồi không chừng!”
Thật ra Diệp Viễn nói vậy chứ bản thân hắn cũng không tin tưởng lắm.
Đồ vật của tầng một và tầng hai đều được bảo lưu rất hoàn chỉnh, ít nhất nói lên rằng tòa cung điện này không bị tổn hại nặng nề, vậy thì tầng ba ắt hẳn phải tồn tại.
Chỉ là… lối vào tầng ba rốt cục ở đâu?
Rất hiển nhiên, tất cả các phòng ở tầng hai đều bị mọi người lục soát qua, đều không thấy lối vào hiện ra.
Đúng lúc này, trong lòng Diệp Viễn bỗng hiện lên một tia dự cảm không lành, như thể có nguy hiểm gì đó đang đến gần!
Song, hắn quan sát bốn phía thì lại không tìm thấy nơi nào có nguy hiểm.
Diệp Viễn liền hồi tưởng lại nội dung không toàn vẹn trên viên ngọc, chẳng lẽ…
Đúng lúc Diệp Viễn đang suy nghĩ, dưới chân bỗng nhiên truyền đến âm thanh “ầm ầm”...
Cả tòa Vĩnh Hoa Cung phút chốc rung lên, như thể xảy ra động đất.
Không ít người đứng không vững ngã nhào xuống đất.
“Ôi chao! Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Động đất dữ dội thế này, không phải bí cảnh sẽ bị sụp đổ chứ?”
“Đồ điên! Cái miệng quạ đen nhà ngươi! còn nói nữa ông đây xé nát cái miệng của ngươi ra!”
Nhất thời, đệ tử của tám đại tông môn trở nên hỗn loạn.
Sâu trong lòng đất, quang mang chợt lóe, xuất hiện vô số bóng người.
Những người này tướng mạo vô cùng thô kệch, trang phục và cách ăn mặc khác xa với đám người Diệp Viễn.
“Ha ha ha… Mấy nghìn năm rồi, cuối cùng Cuồng Phong giới chúng ta lại đến Vô Biên giới!” Một người đàn ông râu quai nón vạm vỡ cười như điên nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất