Chương 332: Cựu thần Cuồng Phong giới.
“Cựu thần Lâm Siêu của Cuồng Phong giới, bái kiến đại nhân!”
Sau khi đại hán râu quai nón cười điên cuồng xong, một người bước lên hành lễ, chính là Lâm Siêu.
Mà Lâm Siêu lúc này, nào còn là võ giả Ngưng Tinh Cảnh trước kia nữa, bỗng chốc đã là cường giả Hóa Hải Cảnh.
Hóa ra khi hắn đồng hành với U Vân Tông vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình, ngay cả Diệp Viễn cũng không nhìn ra.
Tên đại hán râu quai nón liếc nhìn Lâm Siêu, giọng như chuông lớn nói: “Đại trận phong ấn cấp sáu này là do ngươi phá giải sao?”
Lâm Siêu cung kính nói: “Đúng vậy! Tại hạ đã ẩn náu ở Vô Biên giới này mấy nghìn năm, cuối cùng cũng tìm được cách phá trận và nơi phong ấn! Hôm nay may mắn phá trận, quả thật là tâm nguyện mấy nghìn năm của đệ tử Tử Thần Tông.”
Gã đại hán râu quai nón cười lớn nói: “Ha ha ha… xem như các ngươi có lòng! Năm đó lưu các ngươi lại Vô Biên giới, chính là một nước cờ của Phong Hoàng đại nhân, không ngờ đến hôm nay cuối cùng cũng có tác dụng rồi! Ngươi tên là Lâm Siêu đúng không? Được, ta nhớ ngươi rồi, ta sẽ bẩm báo lên trên công lao của ngươi!”
Lâm Siêu vui mừng nói: “Lâm Siêu không dám kể công! Tử Thần Tông trên dưới nhẫn nhục chịu đựng cúi đầu ở đất Nam Vực này cũng chính là vì đợi ngày hôm nay!”
Tên đại hán râu quai nón kia gật đầu nói: “Được rồi, ngươi không cần nói nhiều, trong lòng ta hiểu rõ! Thực lực của ngươi không tệ, chỉ có điều diện mạo thật sự đã biến thành bộ dạng của những kẻ vô dụng của Vô Biên giới rồi!”
Lâm Siêu cười nói: “Cuồng Phong giới chúng ta muốn tiến vào Vô Biên giới, không phải để biến thành bộ dạng như vậy sao?”
Đại hán râu quai nón sững người, rồi lại cười to nói: “Ha ha, ngươi nói đúng! Đúng rồi, Ta là Lam Báo, ba vị này là tộc nhân của ta, Lam Hổ, Lam Phong, Lam Vân.”
Lâm Siêu chắp tay hành lễ nói: “Tham kiến ba vị đại nhân.”
Lam Báo khoát khoát tay nói: “Không cần câu nệ như vậy, thực lực của ngươi và bọn họ tương đương nhau, cứ xưng hô như huynh đệ là được! Đại trận phong ấn cấp sáu này lợi hại vô cùng vậy mà ngươi có thể phá giải từ bên này, nhưng mà bây giờ chỉ có Hóa Hải Cảnh mới thông qua được. Ta đã bẩm báo lên trên, chúng ta rất nhanh sẽ phái người sang đây tiếp tục phá trận, muốn đả thông hoàn toàn hai giới, chỉ e sẽ phải tốn thời gian nửa năm đến một năm nữa! Trong thời gian này, chúng ta cần bảo vệ thông đạo này cho tốt!”
Lâm Siêu gật đầu nói: “Lam đại ca nói phải! Kỳ thực đại trận phong ấn cấp sáu này ở trong một bí cảnh của Nam Vực Vô Biên giới, lần này đệ đã phải trà trộn trong đội ngũ thăm dò bí cảnh cùng đến đây.”
Vừa nói, Lâm Siêu liền đơn giản nói lại tình hình sau khi vào bí cảnh cho Lam Báo nghe một lần.
Lam Báo vừa nghe xong thờ ơ như không, sau đó nói: “Hóa ra là một đám nhãi ranh Ngưng Tinh Cảnh, chỉ cần mấy người chúng ta cũng đủ rồi! Lâm Siêu huynh đệ, ngươi cùng bốn huynh đệ chúng ta cùng lên giết chết bọn hắn!”
Lâm Siêu cung kính nói: “Vâng!”
…
Hồi lâu sau, cuối cùng rung động ở Vĩnh Hoa Cung cũng yên lặng lại, nhưng đã khiến tất cả loạn hết lên.
Hiển nhiên Vĩnh Hoa Cung đã được trận pháp gia cố lại, tuy rung lắc cực kỳ dữ dội nhưng lại không có nửa điểm bị thương tổn nào.
“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra thế? Vừa rồi sao lại chấn động ghê gớm như vậy?” Ngô Chiêu hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn lắc lắc đầu, nhưng bỗng nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt lập tức đại biến!
Hắn cử động thân thể, đi đến bên một đệ tử của Tử Thần Tông, một tay tóm lấy cổ áo hắn nói: “Nói mau! Lâm Siêu đâu?”
Tên đệ tử của Tử Thần Tông kia bị dọa một cái, tiếp đó liền hoảng hốt nói: “Lâm… Lâm sư huynh? A! Đúng… đúng rồi, Lâm sư huynh đâu rồi? Không thấy Lâm sư huynh từ lúc nào rồi?”
Diệp Viễn cắn răng một cái, đẩy tên đệ tử đó xuống đất.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt của tên đệ tử đó, nếu đối phương nói dối thì nhất định không qua được con mắt của hắn, tên đệ tử của Tử Thần Tông cũng không biết Lâm Siêu biến mất lúc nào, đi làm cái gì.
Điều này cực kỳ quái dị, chuyện Lâm Siêu muốn làm, ngay đến cả đồng môn của hắn cũng không biết.
Chẳng trách lần đầu tiên hắn gặp Lâm Siêu hắn đã có một cảm giác kỳ quái, xem ra tên này vốn đã có vấn đề.
Ngô Chiêu nhìn thấy sự thất thố của Diệp Viễn cũng giật nảy mình tiến lên trước hỏi: “Diệp sư điệt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Lâm Siêu này là người nào?”
Dựa vào thân phận của Ngô Chiêu chắc chắn không quan tâm đến một võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Sự mất tích của Lâm Siêu khiến trong lòng Diệp Viễn sinh ra một nỗi bất an vô cùng lớn, hắn có cảm giác, trận động đất vừa rồi ắt hẳn có liên quan đến Lâm Siêu.
Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Diệp Viễn đơn giản nói rõ thân phận của Lâm Siêu một chút, trên thực tế hắn cũng không biết Lâm Siêu thực chất là người như thế nào.
Bây giờ xem ra, Lâm Siêu chỉ sợ là loại người có thân thế không ai hay biết mà mục đích hắn tiến vào bí cảnh cũng khác với những người khác.
Ngô Chiêu nghe xong lời nói của Diệp Viễn, cũng không nghĩ ra nguyên cớ, cũng không rõ vì sao.
“Chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này trước đã, ta cảm thấy sẽ có chuyện khác xảy ra.” Hiển nhiên lúc này Ngô Chiêu cũng cảm nhận được điều gì đó không hay rồi.
Diệp Viễn thở dài một hơi nói: “Không kịp nữa, chỉ sợ đường ra của chúng ta đã bị lấp kín!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, năm thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người.
Đệ tử của tám đại tông môn nhìn thấy năm người này đều cảm thấy một cảm giác áp bức mạnh mẽ, bốn huynh đệ Lam Báo thân hình cuồng dã càng tác động mạnh vào thị giác của bọn hắn.
Ngô Chiêu nhìn thấy Lam Báo, hai mắt lập tức ngưng trọng lên.
“Hóa Hải tầng năm!” Ngô Chiêu hít một ngụm khí lạnh.
Cường giả Hóa Hải tầng năm, căn bản không phải thứ mà những người trong bọn họ có thể đối địch.
Một Lam Báo cũng đã đủ để thu thập tất cả bọn họ rồi!
Mà tầm mắt của Diệp Viễn dừng lại trên người Lâm Siêu, cũng cảm thấy không thể tin được.
Lâm Siêu vốn là Ngưng Tinh tầng tám mà lúc này lại biến hành một Hóa Hải tầng ba!
Năm người Lam Báo, một Hóa Hải tầng năm, bốn Hóa Hải tầng ba!
Như vậy thì còn đánh cái gì?
Nhìn thấy trận thế như vậy, tất cả moi người đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
“Lâm Siêu sư đệ, những người này chính là người của Vô Biên giới cùng ngươi thăm dò bí cảnh à?” Lam Báo không coi ai ra gì hỏi.
Lâm Siêu gật đầu nói:” Không sai! Đám người chúng đệ có hơn trăm người, đại đa số trưởng lão Hóa Hải Cảnh đã bị Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận đánh chết rồi, chỉ còn lại những người này thôi!”
Lam Báo một mặt khinh bỉ nói: “Một đám giun dế! người của Vô Biên giới đều yếu đuối như vậy sao?”
Lâm Siêu cười nói: “Người của Vô Biên giới sao có thể sánh làm đối thủ của Cuồng Phong giới chúng ta? Năm đó nếu không phải Đại Diễn Chân Tông hy sinh sức lực toàn tông phong ấn ranh giới thông đạo, Vô Biên giới sớm đã là của Cuồng Phong giới chúng ta rồi, bọn chúng làm gì còn có cơ hội tiêu dao tự tại mấy nghìn năm.”
Lam Báo nghe vậy cười lớn: “Ha ha ha… Lâm huynh đệ nói phải! Nhưng mà không bao lâu nữa, Vô Biên giới cũng là của chúng ta rồi!”
Lúc này, một đệ tử Tử Thần Tông yếu ớt nói: “Huynh… huynh là Lâm sư huynh phải không? Huynh… huynh vừa nói cái gì mà Cuồng Phong giới? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lâm Siêu nhìn hắn cười nói: “E rằng ngươi vẫn chưa biết, thủ lĩnh của Tử Thần Tông chúng ta đều là cựu thần của Cuồng Phong giới! Nhiệm vụ chúng ta lưu lại Vô Biên giới chính là đả thông thông đạo ranh giới, nghênh đón Phong Hoàng giáng lâm! Uông sư đệ, ngươi là đồng môn sư huynh đệ của ta, nếu bây giờ ngươi quy thuận Cuồng Phong giới, ta có thể cho người một con đường sống.”