Chương 333: Đối chiến với Lâm Siêu.
Hiển nhiên vị Uông sư đệ kia không biết Cuồng Phong giới là cái gì, nhưng cho dù hắn có ngốc thì lúc này cũng biết Lâm Siêu không phải là người của Vô Biên giới.
Nghe xong Lâm Siêu nói, sắc mặt Uông sư đệ kia xám ngoét, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Mà lúc này, tầm mắt của Lâm Siêu lại rơi lên người Diệp Viễn.
“Diệp sư đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi! Cả quãng đường đều là nhờ có Diệp sư đệ chiếu cố.” Lâm Siêu cười nói.
Tất cả mọi chuyện phát sinh lúc này, thật sự đều nằm ngoài dự liệu của Diệp Viễn.
Dù cho Diệp Viễn đã tính hết tất cả cũng không thể dự liệu đến kết cục biến hóa khôn lường như vậy.
Trên cả đoạn đường, đối thủ lớn nhất vẫn luôn là Thiên Càn Tông, cho nên Diệp Viễn đều đặt hết sự chú ý lên người Ngô Chiêu.
Diệp Viễn cũng không ngờ tới, một Ngưng Tinh Cảnh tầng tám có thể gây ra sóng gió gì, càng không ngờ tới kết quả của hành trình vào bí cảnh chính là phân tranh giữa hai giới.
Tới thời khắc này, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã hiểu nội dung không hoàn chỉnh trên ngọc giản có ý nghĩa gì!
“Xâm phạm” chỉ đối thủ hùng mạnh không thuộc Vô Biên giới, chính xác đó là sự xâm lược của Cuồng Phong giới.
Kiếp trước Cơ Thanh Vân sinh ra và trưởng thành tại Thần Vực, đối với đa số những chuyện ở hạ giới đều chỉ có thể tìm hiểu qua điển tích.
Hạ giới có vô số vị diện, có những giới diện không có giao cắt với những giới diện khác, nhưng có những giới diện lại có ranh giới thông đạo với nhau.
Một khi đường thông đạo này bị đả thông, giữa hai giới sẽ xảy ra sự tranh đấu kịch liệt.
Thậm chí có giới diện, cứ cách vài trăm năm lại nổ ra một đợt chiến tranh quy mô lớn, cứ mãi như thế!
Sinh ở giới diện như vậy thật không may vì bọn hắn cũng không biết mình sẽ chết lúc nào.
Khởi nguồn của chiến tranh bình thường đều là vì cướp đoạt tài nguyên mà sau đó sẽ biến thành mối thù truyền kiếp.
Rất hiển nhiên, mấy ngàn năm trước Cuồng Phong giới đã tính toán xâm lược Vô Biên giới nhưng bị người của Vô Biên giới phong ấn thông đạo lại.
Mà bây giờ, Phong ấn này đã bị Lâm Siêu phá hủy rồi.
Thông đạo lại lần nữa bị đả thông, từ nay về sau chắc chắn Vô Biên giới sẽ phải rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Sắc mặt Diệp Viễn lúc này không tốt lắm, Lâm Siêu chịu thiệt không ít trên tay hắn, bây giờ xem ra trước kia đều là ẩn nhẫn, mục đích là để lẻn vào Vĩnh Hoa Cung.
Lúc này Lâm Siêu đã hoàn thành nhiệm vụ, lại thể hiện rõ thực lực, đùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn muốn đòi lại món nợ cũ rồi.
Trên thực tế, Diệp Viễn biết người ở đây ai cũng không chạy thoát, chỉ là Lâm Siêu sẽ càng chú tâm chăm sóc hắn nhiều hơn mà thôi.
Nếu chỉ có mình Lâm Siêu thì còn dễ nói, nhưng còn có cả tên đại hãn râu quai nón kia. Hiện tại căn bản là thực lực của Diệp Viễn không thể đối đầu, cho dù bây giờ hắn có sử dụng mười tám tên kiếm khôi đi chăng nữa.
Lúc này, Diệp Viễn đang vắt óc ra suy nghĩ kế sách thoát thân, lặng lẽ tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước.
Trong tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, suy nghĩ của hắn sẽ trở nên bình tĩnh và nhạy bén hơn.
Diệp Viễn không có cách khiến mình luôn duy trì được tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước vì tâm lực sẽ tiêu hao rất lớn.
Có điều theo thời gian trôi đi, tu vi tâm cảnh của Diệp Viễn đã tiến bộ thêm một bước rồi.
Thời gian duy trì tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước đã dài hơn rất nhiều khi ở Học Viện Đan Võ.
“Lâm sư huynh giấu kỹ quá, nếu Lâm sư huynh hiển lộ tu vi sớm hơn, ta cũng không dám bày trò trước mặt huynh rồi. Nhưng mà…” Nói đến đây, tầm mắt Diệp Viễn trở nên ác liệt hơn: “Ngay từ trước ngươi đã ẩn giấu tu vi, vậy món nợ của Bàng sư huynh ta sẽ ghi nhớ kỹ!”
Bây giờ xem ra, lúc Lâm Siêu dẫn bầy sói đến đây rõ ràng là không muốn bại lộ khả năng trước mặt đồng môn.
Bất kể Lâm Siêu vì đạt được mục đích gì, nếu đã cố ý gây ra và làm hại đến người thân cận của hắn, vậy thì tính chất đã khác nhau rồi.
Lâm Siêu tâm cơ thâm hiểm, lúc này bên phía hắn có khả năng nghiền ép tuyệt đối, sao có thể để tâm đến chút uy hiếp nhỏ bé này của Diệp Viễn chứ?
“Ha ha, thật trùng hợp, ta cũng đang muốn tìm Diệp sư đệ tính sổ đây.” Lâm Siêu cười nói.
Diệp Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thu lại sắc mặt lạnh lùng, chuyển sang cười nói: “Ồ, đúng rồi, ta suýt quên, xem ra là Lâm sư huynh muốn lấy lại Hồn Ngọc trên người ta sao?”
Câu này của Diệp Viễn là muốn nói cho Lam Báo nghe.
“Hử? Hồn Ngọc?”
Hiển nhiên Lam Báo cũng đã nghe qua cái tên Hồn Ngọc, lúc này vừa nghe Diệp Viễn nói liền không khỏi lộ ra chút hiếu kỳ.
Lâm Siêu cả kinh trong lòng, hận không thể lập tức xé tan Diệp Viễn.
Chiêu này của Diệp Viễn quả là độc ác.
Đối với cường giả Hóa Hải Cảnh mà nói, Hồn Ngọc chính là mê hoặc không thể cự tuyệt.
Cho dù Lam Báo không biết được công dụng của Hồn Ngọc, bây giờ Diệp Viễn cũng sẽ nói ra.
Đây rõ ràng là dương mưu không che đậy, muốn gây xích mích ly gián bọn hắn.
Nhưng Lâm Siêu cũng là một người tâm cơ nham hiểm, mặt hắn không hề để lộ chút sơ hở nào, thảm nhiên nói với Lam Báo: “Trước đây từng may mắn lấy được vài viên Hồn Ngọc, nhưng trên đường đi lại bị tên tiểu tử này cướp đi hơn một nửa! Đệ đang dự định giết tên tiểu tử này lấy lại Hồn Ngọc hiến tặng cho Lam Báo đại ca.”
Tuy rằng thực lực của Lam Báo cường đại, nhưng luận về tâm cơ rõ ràng không qua được Lâm Siêu, không khỏi gật đầu nói: “Vậy còn chờ gì nữa, Hồn Ngọc là bảo vật quý giá như vậy lại để trên người một tên tiểu tử Linh Dịch Cảnh, khác nào phung phí của trời? Mau giết hắn đi!”
Tính tình Lam Báo quả nhiên tàn nhẫn thô bạo, cũng lười phí lời với mấy người này.
Lâm Siêu cười lạnh một tiếng nhìn Diệp Viễn, đột nhiên phát động khí thế của Hóa Hải tầng ba, xông đến tấn công Diệp Viễn.
Tiếp đó đợi hắn chính là kiếm khôi.
Mười tám tên kiếm khôi đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt Lâm Siêu lâm vào Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.
Lâm Siêu bị cục diện trước mặt hù dọa hết hồn, còn tưởng rằng Diệp Viễn phóng ra đại chiêu gì, đến khi hắn nhìn thấy thực lực của kiếm khôi chỉ là Ngưng Tinh hậu kỳ, liền cười lạnh nói: “Trò mèo!”
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện bản thân mình quá ngây thơ.
Kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, làm cho hắn căn bản không có khả năng ra tay.
Sự chú ý của Lam Báo đều khóa trên ba người Ngô Chiêu, Mai Trăn và Chu trưởng lão, chỉ cần ba người bọn họ dám động, hắn liền dành cho bọn họ một kích lôi đình.
Lam Báo cho rằng một Hóa Hải tầng ba như Lâm Siêu đối phó với một tên Linh Dịch tầng tám chắc chắn sẽ là giết chết Diệp Viễn trong nháy mắt.
Ai ngờ Lâm Siêu lại bị một đám kiếm khôi Ngưng Tinh hậu kì cản lại.
“Lẽ nào Lâm Siêu huynh đệ ở Vô Biên giới quá lâu, sức chiến đấu giảm sút đến mức ngay cả một đám con rối cũng không đánh nổi nữa rồi?” Lam Báo có chút không vui nói.
Võ giả của Cuồng Phong giới đều lấy thực lực bản thân làm đầu, căn bản không hiểu những ý nghĩa thâm sâu của trận pháp, cho nên bọn hắn không nhìn ra hư thực của đám kiếm khôi này.
Trong lòng Lâm Siêu khổ không nói được. Căn bản là không thể nói lý với tên đại hán tục tằn thô lỗ kia.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, những con rối này không tầm thường, lão gia ngài lại còn chế giễu ta?
“Lam Báo đại ca, những con rối này bị Diệp Viễn dùng trận pháp huyền diệu khống chế, vô cùng cường đại! Đệ… Một mình đệ không ứng phó nổi.” Lâm Siêu một bên ứng phó với kiếm khôi, một bên không cam tâm nói.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đám kiếm khôi này khiến hắn không thể đối phó được trong thời gian ngắn.
Cho dù đây không phải là chiến lực thực sự của Diệp Viễn thì Lâm Siêu cũng cảm thấy cầu viện Lam Báo rất mất mặt.
Hắn vốn vẫn muốn thể hiển thật tốt một màn, ai ngờ lại gậy ông đập lưng ông.