Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 336: Bắt ba ba trong hũ.

Chương 336: Bắt ba ba trong hũ.
Kỳ thật từ lúc Lam Báo và mấy người kia xuất hiện, Diệp viễn đã đăm chiêu tìm kế thoát thân.
Khi thấy thực lực của Lam Báo hắn đã biết muốn đưa tất cả mọi người đi là một chuyện không có khả năng.
Diệp Viễn không phải là người ngu muội, rõ ràng biết không địch được mà còn đi chịu chết.
Đó không phải là dũng cảm, đó là ngu ngốc!
Mà lựa chọn cùng ở lại với Mai Trăn và những người khác cũng là một lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Hơn nữa… Nếu ngay cả hắn cũng bị đưa đi thì một tia hy vọng cũng không còn.
Chỉ cần Diệp Viễn không chết thì chắc chắn sẽ có cơ hội cứu mọi người ra.
Cho nên từ lúc đó, Diệp Viễn đã chuẩn bị thật tốt để tự thoát thân.
Diệp Viễn đã sớm quyết định, nếu đám người Mai Trăn, Mạc Vân Thiên có gặp chuyện bất trắc gì thì sẽ có một ngày, hắn nhất định khiến Cuồng Phong giới phải chôn cùng.
Điểm này, đối với người khác mà nói là chuyện khó hơn lên trời, nhưng đối với Diệp Viễn lại không phải chuyện gì quá xa xôi.
Trước lúc Diệp Viễn đi không hề để lại câu nói mang tính uy hiếp nào, chính là vì sự uy hiếp của hắn lúc đó quá yếu ớt, ngoài khiến cho Lam Báo tức giận ra cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Diệp Viễn một đường đi nhanh, toàn bộ các căn phòng và đường thông đạo của tầng hai đều hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.
Lối ra khỏi tầng hai chỉ có một, vậy thì đường sống của hắn ở đâu?
Đường sống cũng chỉ có một, chính là tầng thứ ba.
Từ lúc bắt đầu, Diệp Viễn không hề nghĩ đến thoát đi bằng lối đi lên từ tầng một.
Sau khi Lam Báo lên đến, Diệp Viễn mới lặng yên tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, hắn phải tìm được lối vào tầng ba.
Thế là, Diệp viễn liều mạng hồi tưởng lại quá trình tìm bảo vật ở tầng hai, cuối cùng cũng phát hiện ra một chút manh mối!
Tầng hai có rất nhiều căn phòng lớn lớn nhỏ nhỏ, tất nhiên cũng có nhiều hành lang lớn nhỏ.
Trong lúc Diệp Viễn chiếu lại rõ ràng tất cả hành lang trong não của mình, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Căn bản bố cục của tầng thứ hai chính là một tòa trận pháp.
Trận pháp này không phải là một khốn trận, sát trận mà là một trận pháp được bố trí để che giấu lối vào tầng thứ ba.
Từ lối vào bắt đầu nếu ngươi không hiểu trận pháp, bất luận đi như thế nào cũng không tìm được lối vào tầng thứ ba.
Muốn tìm thấy lối đi vào tầng thứ ba chỉ có cách phá giải trận pháp, tìm được con đường chính xác.
Nghĩ đến điểm mấu chốt này Diệp Viễn không khỏi cảm thán, người thiết kế Vĩnh Hoa Cung cũng thật là tỉ mỉ cẩn thận.
Mà Vĩnh Hoa Cung là đạo thống của Lục Lâm Phong lưu lại, lấy phương pháp này để che giấu lối vào tầng thứ ba, hàm ý cũng thật sâu sắc.
Chỉ là tiến vào tầng thứ hai không hề có một chướng ngại nào, mọi người tiến vào trận pháp cũng tương đương với đã đặt mình vào trong cuộc.
Tục ngữ nói người trong cuộc mơ hồ, đúng là không nói chơi.
Người trong cuộc muốn khám phá mê cuộc, đó là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cho dù là một trận sư cấp chín như Diệp Viễn mà không tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước thì cũng sẽ mờ mịt không có một manh mối nào.
Có lẽ người thiết kế Vĩnh Hoa Cung này chính là Lục Lâm Phong cũng không biết chừng!
Bắt đầu từ lúc đó, Diệp Viễn đã lên kế hoạch cho kiếp sống lưu vong của mình.
Hắn không lập tức chạy trốn vì vốn dĩ hắn không thể chạy được, thân pháp của Lam Báo chắc chắn nhanh hơn hắn rất nhiều.
Khích bác Lâm Siêu đánh với đám kiếm khôi của mình rồi dẫn dụ ba người còn lại ra tay, mục đích cuối cùng là để Lam Báo phải tấn công mình!
Diệp Viễn là đang tìm đường sống trong chỗ chết.
Lúc Lam Báo động thủ, Diệp Viễn vẫn còn ở trong tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, miễn cường vẫn có thể theo kịp động tác của hắn.
Thế là Diệp Viễn phóng ra Tứ Phương Đỉnh, cắn răng chịu một đòn của Lam Báo, hơn nữa còn mượn lực phản chấn từ đòn này của hắn mà nhanh chóng tẩu thoát.
Tứ Phương Đỉnh là một Huyền khí, cho dù công kích của Lam Báo có mạnh cũng khó có thể làm cho nó bị rung chuyển chút nào.
Ngay cả đường bỏ chạy, Diệp Viễn cũng đã dự tính sẵn. Đòn kia của Lam Báo không nghiêng không lệch vừa hay đưa Diệp viễn đến lối vào tầng thứ ba mà hắn đã lên kế hoạch tiến đến từ trước.
Mà Lam Báo vì lực phản chấn nên tốc độ truy kích hắn sẽ gặp trở ngại. Lại thêm Ngô Chiêu và những người khác còn đó, chưa chắc hắn sẽ lựa chọn ngay lập tức đuổi theo Diệp Viễn.
Tất cả của tất cả đều nằm trong tính toán của Diệp Viễn.
Hắn đã thành công rồi!
Động tác của Diệp Viễn cực nhanh, điều động tất cả nguyên lực trong cơ thể không dám dừng lại chút nào, hắn sợ Lam Báo và những người kia đuổi kịp.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, căn bản không phải là đối thủ của Lam Báo.
“Sắp rồi, sắp rồi, còn một chút nữa thôi!”
Diệp Viễn thấy trong cổ họng có chút ngọt, một ngụm máu đã vọt đến ngực, nhưng hắn lại cố ép xuống.
Một chưởng kia của Lam Báo không phải chuyện đùa, một chưởng đó khiến tay hắn cũng đau đến run rẩy, có thể thấy lực đạo mạnh đến mức nào.
Cho dù có Tứ Phương Đỉnh chắn ở giữa giảm lực đạo đi rất nhiều nhưng một kích này vẫn khiến Diệp Viên bị đánh cho trọng thương.
Kỳ thật lúc nhận một chưởng ấy, cơ thể của Diệp Viễn cũng phải chịu lấy tổn thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng cũng khó chịu như bị đảo lộn.
Nhưng Diệp Viễn không có thời gian đau đớn, hắn buộc phải bỏ chạy ngay lập tức, cho nên hắn gắng gượng một hơi cứ thế đến bây giờ.
Hiện tại Diệp Viễn hoàn toàn dựa vào một tia ý chí cuối cùng để chống đỡ.
Tiếp đó toàn lực thôi thúc nguyên lực càng khiến cho thương thế của Diệp Viễn chuyển biến xấu, ý thức của hắn đã càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Trước đó Diệp Viễn đã phá giải trận pháp trong đầu, suy diễn xong đường đi, nhưng lúc này chỉ còn một bước cuối cùng, hắn lại cảm thấy xa xôi đến thế.
Hắn không có cơ hội làm lại lần nữa, cũng không có thời gian mê man, hắn bắt buộc phải tìm thấy lối vào của tầng thứ ba.
Cuối cùng, Diệp Viễn cũng nhìn thấy một cột sáng trước mắt, đó là lối vào của tầng thứ ba!
Sau đó…Diệp Viễn đã đến giới hạn rồi!
“Chấm dứt ở đây rồi sao…”
Diệp Viễn liều mạng di chuyển bước chân, nhưng dưới chân hắn càng ngày càng trở nên nặng nề.
Khoảng cách mấy trượng nhưng gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời.
“Phốc…”
Vết thương của Diệp Viễn cuối cùng cũng không áp chế được mà phát tác ra ngoài.
Máu tươi làm ướt vạt áo trước ngực hắn, cảnh vật trước mắt hắn càng trở nên mơ hồ.
Hắn vươn tay ra, liều mạng muốn đến trước cột sáng, sau đó… cuối cùng hắn không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc xuất hiện từ trong hư không, duỗi cánh tay ngọc ngà ôm lấy mình, một hương thơm nhè nhẹ xông vào mũi hắn.
Sau đó… hắn không còn biết gì nữa.
Ly Nhi nhẹ than một tiếng: “Ngươi đã làm rất tốt rồi!”

Ước chừng sau nửa cang giờ, Ngô Chiêu cùng những người khác bị phong tỏa đan điền, phong bế nguyên lực.
Mà lúc này, từ trong thông đạo dưới lòng đất lại có thêm một đám người đi ra.
Những người này đa số đều là võ giả Ngưng Tinh Cảnh, Lam Báo giao tù binh là người của tám tông môn cho bọn hắn, để Lam Vân cầm đầu áp giải đám người tiến vào Cuồng Phong giới.
Lam Vân vừa đi, Lam Báo trầm giọng nói: “Lam Hổ, Lam Phong, các người dẫn người canh giữ lối vào, nếu Diệp Viễn xuất hiện, giết ngay tại chỗ!”
“Vâng!” Lam Hổ, Lam Phong hai người nhận lệnh, canh giữ lối vào gắt gao.
“Lâm Siêu, ngươi mang theo người đi cùng ta, phải đào ba tấc tầng hai lên ta cũng phải tìm cho ra tên nhãi nhép này cho dù hắn trốn ở chỗ nào!” Lam Báo lại nói.
Từ lúc Diệp Viễn bỏ trốn, nội tâm Lam Báo vẫn luôn nổi cơn thịnh nộ. Nếu không phải chuyện thông đạo quan trọng hơn, hắn đã sớm dẫn người đi tìm Diệp Viễn.
Hiện tại, tất cả mọi việc đã xử lý xong, hắn phải bắt ba ba trong hũ rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất