Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 337: Không gian Đại Diễn.

Chương 337: Không gian Đại Diễn.
Lam Báo dẫn theo thủ hạ triển khai một cuộc lùng bắt tại tầng hai, nhưng nửa ngày sau cũng không có thu hoạch gì.
“Ầm!”
Hắn nóng nảy đánh một chưởng lên trên tường, tường không sao, nhưng tay hắn lại đau đến tê dại.
Chỉnh thể Vĩnh Hoa Cung là được trận pháp gia cố, kiên cố vô cùng, một chưởng của võ giả Hóa Hải Cảnh làm sao có thể đánh hỏng.
Lam Báo không muốn mất mặt trước mặt thủ hạ, cố nén nỗi đau, tức giận nói: “Tên tiểu tử này rốt cuộc trốn ở chỗ nào! Hừm?”
Nói xong hắn quay đầu lại nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu cười khổ, làm sao hắn biết được Diệp Viễn đã đi đâu.
Tầng hai rộng lớn như thế, nơi nên tìm cũng đã tìm rồi, có thể nói là đã đào cả ba tấc đất lên rồi, vậy mà ngay cả cái bóng của hắn cũng không thấy.
Căn bản là bọn họ không tìm thấy một lối ra nào khác trên tầng hai, lẽ nào hắn có thể không cánh mà bay mất.
Lâm Siêu đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: “Lẽ nào… hắn lên tầng ba rồi?”
Lam Báo biến sắc, nói: “Tầng ba? Lối vào ở đâu?”
Lâm Siêu lắc đầu: “Không biết! Tất cả mọi nơi chúng ta ở đây đều đã tìm qua rồi, ngay cả một góc phòng cũng không bỏ qua, căn bản không tìm thấy lối vào nào.”
Với sự hiểu biết của hắn, vốn dĩ không thể nghĩ ra bản thân tầng hai chính là một đại trận.
Cho nên hắn nghĩ mãi không ra, lối vào tầng ba rốt cuộc ở đâu!
Cứ vậy lại qua hồi lâu, cuối cùng Lam Báo cũng từ bỏ.
Thông đạo vừa đả thông, còn quá nhiều việc phải làm, Lam Báo cũng không thể cứ mãi đặt tinh lực ở chỗ này.
Nhưng hắn vẫn không hết hy vọng, liền phái Lam Phong ở lại canh giữ lối vào.

“Tiểu thư, sao người không đưa Diệp công tử đi theo, mà lại đưa hắn đến tầng ba chứ?” Nghiên Nhi hơi nghi hoặc hỏi.
“Đây là đạo thống Đại Diễn Thần Vương lưu lại, ngay cả ta cũng không tra ra được bí mật của tầng ba, nói không chừng đây lại là cơ duyên của Diệp công tử.” Ly Nhi nói.
Hóa ra là như vậy! Có điều thật sự là tính toán của Diệp công tử không có một chút sơ hở nào, không ngờ trong bước đường cùng lại vẫn tìm được đường sống! Trước đó chúng ta cũng không phát hiện ra tầng hai là một tòa đại trận, vậy mà Diệp công tử không chỉ phát hiện mà còn tìm thấy lối vào tầng thứ ba. Thật là quá tài giỏi rồi! Nhưng đáng tiếc… sau cùng lại vẫn thiếu chút nữa, nếu không phải gặp được tiểu thư, chỉ e là...”
Ly Nhi nở nụ cười xinh đẹp nói: “Nói không chừng từ nơi sâu xa đã định trước là ta phải đến giúp hắn qua cửa này thì sao? Cái gọi là vận mệnh này ai có thể nói rõ được đây? Chỉ có thể nói, mạng của Diệp công tử chưa tận.”
Tròng mắt Nghiên Nhi đảo một cái, nghiền ngẫm một chút rồi cười nói: “Tiểu thư, vậy người nói xem… Có phải vận mệnh dẫn lối cho hai người đi cùng nhau hay không?”
Trong lòng Ly Nhi hơi ngẩn ra, nhưng lại vội vàng lắc đầu nói: “Ngươi nha đầu này, suốt ngày ăn nói bậy bạ! Mau đuổi theo những người kia, nếu không sẽ mất dấu mất.”
Nói xong, Ly Nhi không thèm để ý đến Nghiên Nhi nữa, bước đi trước. Nghiên nhi cười khúc khích lập tức theo sau.
Thì ra, chủ tớ hai người các nàng là muốn theo sau đội ngũ bị áp giải tiến vào Cuồng Phong giới.
….
Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Diệp Viễn cuối cùng cũng dần dần khôi phục lại.
Hắn khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt hắn là một thư phòng đơn giản mà trang nhã.
“Đây… đây là nơi nào? Ta… Không phải ta lại chết thêm lần nữa rồi chứ?” Diệp Viễn mấp máy khóe môi khô khốc, lẩm bẩm nói.
“Người trẻ tuổi, ngươi vẫn chưa chết đâu.” Lúc này, một âm thanh già nua truyền đến.
Diệp Viễn hồi phục một chút khí lực, gắng gượng ngồi dậy, phát hiện thấy một ông lão đang ngồi trước bàn lật sách ra xem.
Chỉ có điều thân thể lại trong suốt, là một hồn thể giống như Lư Ngạn vậy.
Diệp Viễn dùng sức lắc lắc đầu mình, ra sức hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc trước một chút, cuối cùng cũng nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, không nén nổi kinh ngạc nói: “Lão nhân gia, chẳng lẽ đây là… tầng ba của Vĩnh Hoa Cung?”
Lão nhân kia dừng động tác lật sách dưới tay lại, cười nói với Diệp Viễn: “Không sai, nơi này quả thực chính là tầng ba của Vĩnh Hoa Cung, tên gọi của nó là…. Không Gian Đại Diễn.”
Nghe đến bốn chữ “Không Gian Đại Diễn” Diệp Viễn suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Tên Lục Lâm Phong này, thật sự…
Nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Diệp Viễn, lão nhân cũng chẳng hiểu ra sao.
Phản ứng như vậy, sao cứ thấy có gì đó không đúng nhỉ?
Một tiểu tử Linh Dịch Cảnh trông thấy một nơi huyền ảo như vậy lại chẳng hề có chút phản ứng nào?
“Tiền bối, thứ cho vãn bối không thể đứng dậy hành lễ.” Diệp Viễn nói.
“Không sao!”
“Xin hỏi tiền bối, là ngài… cứu tại hạ sao?” Diệp Viễn có chút không tin lắm hỏi.
Quả nhiên, lão nhân lắc đầu nói: “Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra, ta chỉ là một hồn thể, không thể ra khỏi Không Gian Đại Diễn, chỉ có bản thân người đi vào mới có thể nhìn thấy ta.”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi trầm tư suy nghĩ, một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển mơ hồ hiện lên trong đầu hắn.
Chẳng lẽ… đó không phải là ảo giác?
Rõ ràng trước lúc hôn mê, khoảng cách đến cột sáng đó vẫn còn hơn mấy trượng, sao đến khi tỉnh dậy thì lại đã tiến vào tầng ba được rồi?
Còn nữa… nữ tử đó là ai? Tại sao lại cứu mình?
Diệp Viễn gắng sức, muốn nhớ lại khuôn mặt nhìn thấy trước lúc hôn mê.
Thế nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng chỉ nhớ được một khuôn mặt vô cùng mơ hồ.
Nhưng cho dù chỉ là mơ hồ, Diệp Viễn cũng có thể thông qua đường nét ấy mà nhìn ra được, đó chắc chắn là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Diệp Viễn không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra lúc Dư Phong đánh lén, lẽ nào… người ra tay lúc đó chính là vị nữ tử này?
Nhưng mà… bản thân mình quen biết với một vị đại năng như vậy từ lúc nào chứ?
Diệp Viễn nghĩ cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra được nguyên cớ gì.
Bất kể làm thế nào, nữ tử đó cứu mình cũng là một chuyện tốt.
Diệp Viễn âm thầm ghi nhớ đường nét mơ hồ ấy, lần sau khi gặp lại người ta, nhất định phải cảm tạ người ta thật tốt.
Lão nhân nhìn thấy Diệp Viễn đang trầm tư cũng không làm phiền hắn, chỉ ở bên cạnh yên lặng quan sát thiếu niên này.
Hắn phát hiện, Diệp viễn không hấp tấp như những người cùng trang lứa, mà là có vẻ ổn trọng không tương xứng với tuổi tác của hắn.
Cảnh giới tuy không cao, nhưng so với số tuổi của hắn mà nói đã là một kỳ tài ngút trời rồi.
Đợi Diệp Viễn phục hồi lại tinh thần, liền vội vã xin lỗi nói: “Xin lỗi tiền bối, vừa nãy tại hạ suy nghĩ quá nhập thần.”
Lão nhân hòa ái cười đáp: “Không sao, ta ở trong Không Gian Đại Diễn này mấy nghìn năm rồi, sớm đã bị mài mòn góc cạnh, sao còn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.”
Diệp Viễn cười nói: “Đa tạ tiền bối. Ngồi nói như vậy thật quá thất lễ. Vãn bối cần ăn vài viên đan dược phục hồi chút khí lực mới có thể nói chuyện với tiền bối. Xin tiền bối lượng thứ.”
Nói xong, Diệp Viễn lấy một viên đan dược từ trong nhẫn chứa đồ ra ăn vào, bắt đầu luyện hóa dược lực.
Lão nhân nhìn thấy viên đan dược, hai mắt không khỏi ngưng tụ.
Đan dược mà Diệp Viễn ăn tuy chỉ là đan dược cấp ba, nhưng phẩm chất lại cực cao! Hơn nữa dựa vào hiểu biết của lão, vậy mà lại không nhìn ra nguồn gốc của viên đan dược này.
Phải biết, năm đó Đại Diễn Chân Tông là tông môn mạnh nhất ở Vô Biên Giới.
Đại Diễn Chân Tông có tồn tại của Đan Hoàng, đan dược cấp ba của Vô Biên giới, có loại đan dược nào mà lão chưa từng nhìn thấy chứ?
Thế nhưng đan dược mà Diệp Viễn ăn lão lại chưa từng thấy qua!
Sau đó chuyện khiến lão càng thêm há mồm trố mắt chính là…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất