Chương 335: Suy tính vô địch.
“Tiểu thư, người mau ra tay đi, còn tiếp tục như vậy, Diệp công tử sẽ chống đỡ không nổi mất.”
Nghiên Nhi trông thấy một mình Diệp Viễn chiến đấu với bốn tên cường giả Hóa Hải Cảnh thì không khỏi vô cùng sốt ruột.
Thế nhưng Ly Nhi lại lắc đầu nói: “Diệp công tử chắc hẳn có tính toán của riêng hắn, chúng ta không được tùy tiện ra tay, bằng không hắn sẽ không vui.”
“Nhưng, bên cạnh vẫn còn một Hóa Hải tầng năm nhìn chằm chằm như hổ đói, Diệp công tử lần này không thể gặp may nữa đi.” Nghiên Nhi sốt sắng.
“Vậy thì không hẳn, chúng ta cứ xem trước đã, chỉ là một tên Hóa Hải Cảnh tầng năm nho nhỏ mà thôi, cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, nếu thật sự không chống đỡ nổi thì ta ra tay cũng không muộn.” Ly Nhi nói.
…
Đương nhiên Lam Báo không biết chuyện bọ ngựa bắt ve chim sẻ đằng sau, có điều sắc mặt hắn lúc này cũng không tốt lắm.
Sau khi hai người Lam Hổ, Lam Phong gia nhập chiến đội, lại vẫn không thể phá vỡ cục diện.
Một tên tiểu tử Linh Dịch tầng tám điều khiển một đám kiếm khôi Ngưng Tinh thế mà có thể đánh ngang tay với bốn Hóa Hải tầng ba.
Đùa cái gì thế!
Nếu Vô Biên giới đều mạnh như tên tiểu tử này, Cuồng Phong giới còn đánh cái rắm chó gì nữa!
Lúc này, Lam Báo cũng không ngu đến nỗi nghĩ rằng là do thực lực của Lâm Siêu không đủ mạnh nữa rồi.
Tên tiểu tử này có gì đó kỳ quái.
Trải qua mấy trận đại chiến, Diệp Viễn điều khiển Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận ngày càng thuận tay.
Lúc Diệp Viễn trong trận pháp, kiếm khôi chỉ là vật chết, hơn nữa không dựa vào sự biến hóa của đối thủ mà biến động trận pháp.
Nhưng hiện tại Diệp Viễn điều khiển trận pháp thì hoàn toàn không giống như vậy nữa.
Lâm Siêu đã có một chút thông hiểu về trận pháp, mà ba huynh đệ họ Lam thì lại vẫn chưa thông.
Vậy nên Diệp Viễn liền điều động kiếm khôi khiến Lâm Siêu phân tách khỏi ba người kia, không cho bọn chúng có cơ hội hợp lại.
Chỉ cần bọn chúng không thể hợp lực thì vô pháp tạo nên tổn hại cho kiếm khôi, do đó trận pháp cũng không thể dễ dàng phá giải.
Nháy mắt cũng đã qua mấy trăm hiệp, Diệp Viễn vẫn không để lộ chút sơ hở nào, người của Vô Biên Giới nhìn thấy cũng đều bị chấn kinh.
“U Vân Tông thật sự đã nhặt được bảo bối, bồi dưỡng ra một người trẻ tuổi yêu nghiệt như vậy! Nếu Diệp Viễn không chết, U Vân Tông quật khởi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Đúng vậy! Nếu không phải tận mắt trông thấy thì ta cũng không dám tin là thật! Hắn mới chỉ là Linh Dịch Cảnh, đợi hắn đến Ngưng Tinh Hóa Hải thì còn đến mức nào?”
“Còn quật khởi gì nữa? Tổ chim bị phá có thể còn trứng sao? Xem ra Cuồng Phong giới cũng sắp đánh đến rồi, chỉ sợ các tông chủ vẫn chưa biết chuyện này! Hơn nữa, liệu hôm nay Diệp Viễn có may mắn thoát khỏi không? Ôi… đúng là đáng tiếc cho một thiên tài tuyệt thế!” Một người khác cũng nói.
“Cái này…”
Người đó liếc nhìn Lam Báo, nỗi thất vọng lại dâng lên trong lòng.
Gã đại hán này, thật sự mạnh đến nỗi khiến người ta không còn cả ý niệm phản kháng.
Lúc này, tầm mắt của Lam Báo như báo săn nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, cảm giác ung dung tự tại trước đó đã không còn sót lại chút gì.
Biểu hiện nghịch thiên của Diệp Viễn cuối cùng cũng khiến Lam Báo chân chính coi trọng.
Một thiên tài tuyệt thế như vậy, một khi để hắn trưởng thành, sẽ có vô số võ giả của Cuồng Phong giới bị chết trong tay hắn.
Cho nên…
Thân hình Lam Báo cử động, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Một khắc sau xuất hiện thì đã ở bên cạnh Diệp Viễn rồi.
Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này, đặc biệt là đệ tử U Vân Tông, trong mắt liền lộ ra sắc thái tuyệt vọng.
“Diệp Viễn!”
“Diệp Viễn cẩn thận!” Đệ tử U Vân Tông hét to.
Thế nhưng tiếng hét của bọn họ cũng không nhanh bằng động tác của Lam Báo, một đòn trí mạng của hắn nhanh như chớp rơi xuống.
Tất cả… dường như đã kết thúc rồi.
“A! Đừng” Nghiên Nhi che lại đôi mắt của mình, không muốn nhìn thấy cảnh này.
Ly Nhi đứng bên cạnh ánh mắt đẹp lấp lánh, nhưng vẫn không có ý định ra tay.
Khóe miệng Lam Báo nhếch lên một nụ cười ác độc, tiêu diệt thiên tài đúng là chuyện khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái nhất, đặc biệt là một thiên tài tuyệt thế yêu nghiệt như thế này.
“Coong…”
Một tiếng va chạm nặng nề rầm rầm vang lên khắp tầng hai của Vĩnh Hoa Cung, chói tai đến nỗi làm đau màng nhĩ của tất cả mọi người.
Dưới ánh mắt không thể tin được của tất cả bọn hắn, thân thể của Diệp Viễn bay ra giống như đạn pháo.
Mà trên tay hắn còn ôm một chiếc đỉnh lớn.
Diệp Viễn chưa chết!
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Viễn lại có thể phóng ra Tứ Phương Đỉnh ngăn cản đòn tất sát của Lam Báo.
Cùng lúc đó, hắn còn thu lại toàn bộ kiếm khôi vào trong nhẫn trữ vật.
Hiển nhiên, hắn đã sớm tính đến màn vừa rồi, cho nên đã có chuẩn bị từ sớm.
Thu đám kiếm khôi lại, phóng Tứ Phương Đỉnh ra, động tác chỉ trong nháy mắt.
Vì thế, Diệp Viễn tránh được một kiếp.
Ngô Chiêu trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng vừa rồi không dám tin là thật. Động tác vừa rồi của Lam Báo ngay đến hắn cũng không để theo kịp, Diệp Viễn lại có thể thực hiện phòng thủ hoàn mỹ trôi chảy như thế.
“Tạm biệt! Không tiễn!” giữa không trung, âm thanh của Diệp Viễn xa xôi truyền đến.
Tốc độ bay của Diệp Viễn cực nhanh, cho thấy hắn hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, giữa không trung thu lại Tứ Phương Đỉnh, tại lúc sắp đâm vào tường mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái quẹo vào một lối đi, thân hình biến mất không thấy tăm hơi.
Lam Báo không đuổi theo ngay, bàn tay hắn để ở sau lưng.
Nếu bây giờ có người đứng sau lưng hắn sẽ phát hiện thấy bàn tay hắn đang run rẩy.
Rõ ràng, hạ chưởng vừa rồi xuống xong, chính hắn cũng phải chịu lực phản chấn cực mạnh.
“Huyền khí cấp năm!” Lam Báo cắn răng gằn từng chữ một nói.
Sắc mặt hắn lúc này tái nhợt, rõ ràng còn có một chút không thể chấp nhận. Một tên tiểu tử Linh Dịch Cảnh thế mà trốn thoát từ trong tay hắn.
“Đại ca, phải làm sao?” Lam Hổ hỏi.
"Bắt hết những người này vào trước đã! Thông đạo ở đây đã bị chúng ta chặn đứng rồi, hắn không chạy được đâu” Lam Báo nói.
“Vâng!”
Nghe xong lời của Lam Báo, người của tám tông đều xám ngoét mặt.
Lam Báo đến trước mặt của mọi người, trầm giọng nói: “Hiện tại ta rất tức giận, cho nên… các ngươi đều phải chết!”
“Chậm đã!” Lâm Siêu bỗng nói.
Lam Báo cau mày nói: “Sao vậy?”
“Lam Báo đại ca, chẳng phải trước đây huynh định đem bọn chúng trở thành nô lệ gửi tặng Cuồng Phong giới sao? Theo ta thấy, vẫn không nên giết bọn chúng thì hơn. Tên tiểu tử Diệp Viễn kia cực kỳ giảo hoạt, đây đều là đồng môn của hắn, vạn nhất chúng ta không tìm được Diệp viễn, có thể dùng bọn chúng ép hắn hiện thân!” Lâm Siêu nói.
Lam Báo suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: “Ngươi nói có lý, cứ làm theo lời ngươi đi!”
Tuy chỉ giao thủ trong chốc lát nhưng Lam Báo có thể cảm nhận sâu sắc sự cam đảm thận trọng của Diệp Viễn.
Còn Mạc Vân Thiên vừa nghe xong, không nhịn được sắc mặt xám như tro, sự vui mừng trong chớp mắt Diệp Viễn đào tẩu tan biến không còn lại chút gì!
“Muốn lấy chúng ta làm còn tin, ngươi nằm mơ đi!”
Mạc Vân Thiên hét lên một tiếng, liền định tự sát.
Lam Báo lại lạnh lùng nói: “Muốn chết à, hỏi qua ta chưa?”
Hắn chỉ tiện tay một cái nhưng động tác lại nhanh hơn cả Mạc Vân Thiên.
Sau đó, Mạc Vân Thiên cũng giống như Mai Trăn mềm nhũn ngã xuống.
“Lâm Siêu, phong tỏa toàn bộ đan điền của bọn chúng lại, áp giải về Cuồng Phong giới!” Lam Báo lạnh lùng nói.
Tiếp đó, hắn lại đến trước mặt đám Ngô Chiêu, nói: “Bây giờ đến lượt các ngươi, các ngươi có thể chọn cái chết, hoặc là… trở thành nô lệ!”