Chương 338: Bí mật của hai giới.
Trong cảm nhận của lão giả, khí tức của Diệp viễn đang khôi phục cực nhanh.
Sau nửa canh giờ, thương thế của Diệp Viễn về cơ bản đã được khống chế.
Trông thấy sắc mặt Diệp Viễn từ trắng chuyển sang hồng, mắt lão giả liền trợn tròn cả lên.
Lão đã sống mấy nghìn năm nhưng chưa từng nhìn thấy đan dược nào nghịch thiên như vậy.
Diệp Viễn tỉnh lại nhìn thấy biểu hiện của lão nhân không khỏi lên tiếng nói: “Tiền bối, ngài sao vậy?”
“A? Ồ! Vừa rồi ngươi ăn đan dược gì vậy, công hiệu lại thần kỳ như thế! Vết thương của ngươi rất nặng, tuy đã ăn đan dược trị nội thương, nhưng không có thời gian một tháng tĩnh dưỡng thì khó mà khôi phục, thế nhưng ngươi chỉ cần nửa canh giờ đã hồi phục rồi!” Lão nhân kinh ngạc nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Đây là Thanh Huyền Dưỡng Tâm Đan, có vài phần công hiệu điều trị nội thương, là đan phương mà sư tôn của vãn bối truyền thụ lại.”
“Thanh Huyền Dưỡng Tâm Đan?” Lão lục lọi trong đầu chốc lát, hiển nhiên không tìm được nội dung liên quan.
Diệp Viễn tránh cho lão giả nghĩ nhiều, đánh trống lảng nói: “Không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?”
Lúc này lão nhân mới tỉnh ngộ lại, vội nói: “Lão phu Vi Tiếu, ngươi gọi ta là Vi lão là được rồi.”
Diệp Viễn bước lên hành lễ nói: “Vãn bối Diệp Viễn bái kiến Vi lão, chắc hẳn Vi lão là người của Đại Diễn Chân Tông?”
Vi Tiếu gật đầu vui vẻ trả lời: “Không sai, ngươi cũng biết đến cái tên Đại Diễn Chân Tông, chẳng lẽ danh tiếng Đại Diễn Chân Tông ta đã lưu truyền hậu thế?”
Diệp Viễn thở dài một hơi đáp: “Thật ra vãn bối nghe thấy cái tên này từ miệng của võ giả Cuồng Phong giới.”
Nụ cười của Vi Tiếu lập tức cứng lại trên mặt, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì! Thông đạo giữa Cuồng Phong giới và Vô Biên giới đã bị trận pháp phong ấn cấp sáu của tông môn ta triệt để phong kín rồi mà, sao ngươi có thể gặp võ giả của Cuồng Phong Giới được?”
Diệp Viễn liền đem các chuyện ở bí cảnh ra nói cho Vi Tiếu nghe, Vi Tiếu nghe xong yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
“Đại Diễn Chân Tông ta đã hy sinh toàn bộ tông môn để phong ấn thông đạo giữa hai giới, lại không ngờ rằng có một ngày lại trở thành công dã tràng!” Nói xong, Vi Tiếu đã lệ nóng hai hàng.
Diệp Viễn thầm nghĩ quả đúng như vậy, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Xin hỏi Vi Lão, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao Đại Diễn Chân Tông phải hy sinh toàn tông để phong ấn thông đạo?”
Vi Tiếu khe khẽ thở dài, ánh mắt lộ ra một chút hồi ức, u buồn đáp: “Nhớ năm đó, Đại Diễn Chân Tông ta hưng thịnh một thời ở Vô Biên giới, dùng trận pháp khiến cả Vô Biên giới kinh sợ, danh tiếng có một không hai. Sau đó thiên địa gió mây xoay vần…”
Hóa ra, khoảng bốn ngàn năm trước, hai giới Cuồng Phong và Vô Biên bỗng nhiên giao hội vào nhau, hơn nữa còn sinh ra một đường hầm không gian.
Từ sau đó, Cuồng Phong giới thông qua đường hầm không gian này xâm lược quy mô lớn vào Vô Biên giới.
Vì điều kiện sinh sống không yên ổn giống như Vô Biên giới, cũng vì một năm bốn mùa đều có cuồng phong lạnh thấu xương không ngừng thổi nên Cuồng Phong giới mới lấy tên là Cuồng Phong.
Điều kiện sinh tồn ác liệt như vậy cộng với tài nguyên tu luyện nghèo nàn khiến cho mỗi một vị võ giả trưởng thành đều vô cùng mạnh mẽ.
Điểm này có thể nhìn thấy từ trên người huynh đệ Lam Thị.
Tài nguyên ở Vô Biên giới phong phú, điều kiện sinh sống vô cùng ôn hòa, làm sao Cuồng Phong Giới có thể bỏ qua cơ hội này?
Diệp Viễn nghe vậy gật đầu nói: “Võ giả Cuồng Phong giới thật sự quá mạnh mẽ, cùng một cảnh giới, chỉ sợ võ giả Vô Biên giới rất khó là đối thủ của bọn hắn.”
Nhãn lực của Diệp Viễn cực kỳ cao, sớm đã nhìn ra điểm khác biệt giữa huynh đệ Lam Thị và võ giả của Vô Biên giới.
Nhưng Vi Tiếu lại khinh thường nói: “Võ giả Cuồng Phong giới thật không tệ, nhưng Vô Biên giới chúng ta tài nguyên phong phú, thực lực của cả võ giả không hề yếu hơn so với bọn chúng! Huồng hồ lúc đó Đại Diễn Chân Tông chúng ta toàn thịnh, giết chết cường giả Thần Du Cảnh của đối phương là chuyện không đáng nhắc tới.”
Diệp Viễn không cãi lại, Lục Lâm Phong tên đó tuy làm người nhỏ nhen ích kỷ nhưng quả thật có bản lĩnh.
Đạo thống mà hắn để lại chắc chắn vô cùng cường đại.
Hơn nữa tính toán thời gian, lúc ấy Lục Lâm Phong mới phi thăng không lâu, cũng tầm mấy ngàn năm, Vi Tiếu nói là lúc toàn thịnh cũng không quá đáng.
Vậy thì kì lạ thật, với nội tình mà Lục Lâm Phong để lại Đại Diễn Chân Tông cũng không đến nỗi phải hy sinh toàn tông để phong ấn thông đạo mới đúng chứ, trừ phi…
Diệp Viễn hơi biến sắc, buột miếng nói: “Chẳng lẽ Cuồng Phong giới… là một tiểu thế giới cấp cao?”
Lần này đến lượt Vi Tiếu kinh ngạc: “Xem ra ngươi biết không ít chuyện, ngay cả tiểu thế giới cấp cao cũng biết! Không sai, Đại Diễn Chân Tông ta cũng là về sau mới biết, giới chủ của Cuồng Phong giới là một vị cường giả Vô Lượng Cảnh được xưng là Phong Hoàng! Nếu như để chiến tranh tiếp tục phát triển, hậu quả sẽ khôn lường!”
Ngoài trừ Thần Vực ra, hạ giới có vô số tiểu thế giới, mà căn cứ theo mức độ giới hạn nguyên lực khác nhau phân thành ba cấp: cao cấp, trung cấp và hạ cấp
Giới hạn mà tiểu thế giới cấp cao có thể thừa nhận là cấp sáu Vô Lượng Cảnh, mà tiểu thế giới cấp trung chỉ là cấp năm Thần Du Cảnh.
Trên lý luận, võ giả vượt qua giới hạn nguyên lực của một thế giới là có thể phá tan hư không phi thăng Thần Vực.
Lúc này Diệp Viễn mới bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Hóa ra là thế!”
Vi Tiếu trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: “Đại Diễn Chân Tông ta ngự trị chư tông ở Vô Biên giới, hưởng thụ vô số tài nguyên, đương nhiên phải đảm đương mọi chuyện! Vì vậy tông chủ đã đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn, toàn bộ cường giả Trận Hoàng cấp năm của tông môn hiến tế thần hồn để đánh đổi, thi triển đại trận phong ấn cấp sáu mà tổ sư gia Đại Diễn Chân Quân lưu lại, rồi dùng đại thần thông để di dời toàn tông đến chỗ phong ấn, trấn áp phong ấn!”
Nghe Vi Tiếu nói xong, Diệp Viễn cũng cảm thấy kính nể vô cùng.
Loại chuyện hy sinh thân mình, tác thành đại nghĩa này nói ra thì đơn giản nhưng đến phiên mình làm lại cần sự quyết đoán cực lớn.
Càng huống hồ lúc đó không chỉ hiến tế riêng bản thân tông chủ mà còn cả toàn bộ cường giả cấp sáu của Đại Diễn Chân Tông.
Từ trước đến giờ Lục Lâm Phong làm người luôn khiến Diệp Viễn khinh thường, nhưng đồ tử đồ tôn của hắn lại khiến Diệp Viễn không thể không cảm thấy nể phục.
Đảm đương chuyện lớn như vậy không phải tất cả mọi người đều có thể làm được.
Chính vì Đại Diễn Chân Tông hy sinh thân mình mới đổi lại được mấy ngàn năm hòa bình của Vô Biên giới.
Đại trận cấp sáu đã vượt quá giới hạn của Vô Biên giới, cường giả Thần Du Cảnh muốn vượt qua giới hạn này sẽ phải trả giá để đánh đổi.
Mà cái giá này chính là tính mạng của bọn hắn!
Diệp Viễn đứng dậy cúi đầu thật thấp với Vi Tiếu, nói: “Những việc làm của tiền bối và mọi người thật khiến người ta cảm thấy kính phục, xin hãy nhận của vãn bối một bái.”
Thật ra linh hồn của Diệp Viễn không phải là người của Vô Biên giới, nhưng đã trùng sinh trên người Diệp Viễn, thì cũng coi như là người của Vô Biên giới rồi.
Dù vậy, Vi Tiếu cũng không gánh được một bái này của Diệp Viễn.
Một bái này của Diệp Viễn, là bái thay cho Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng.
Không có sự hy sinh của Đại Diễn Chân Tông, hiển nhiên cũng không có Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng, cũng không thể có Diệp Viễn hiện giờ.
Vi Tiếu xua tay than thở nói: “Ngươi không cần làm lễ với ta, chỉ hận khi đó cảnh giới của ta không đủ, không thể tham gia vào bố trí đại trận phong ấn cấp sáu, bằng không nói sao cũng không thể để tông chủ tự mình ra trận! Tông chủ là kỳ tài trời sinh, hẳn nhiên có thể đuổi theo bước tiến phi thăng Thần Vực của tổ sư gia, thế nhưng lại gặp phải tai bay vạ gió như vậy! Ài…”
Nghe đến đây, Diệp Viễn cũng thổn thức không thôi.
Từ trong lời nói của Vi Tiếu có thể nghe ra được, Tông chủ của Đại Diễn Chân Tông khi đó chắc chắn vô cùng cường đại.
Sau khi phi thăng Thần Vực, chỉ e cũng có thể giống như Đại Diễn Thần Vương, trở thành một cường giả Thần Vương cũng không coi là khó.