Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 339: Ba quyển trận pháp.

Chương 339: Ba quyển trận pháp.
“Vi lão canh giữ ở nơi này đã mấy nghìn năm, sự cô quạnh này cũng đủ để bù đắp cho những người tử trận năm đó rồi.” Diệp Viễn an ủi nói.
Vi Tiếu ẩn nấp trong Không Gian Đại Diễn, dù thế nào cũng không phải vì trốn chạy khỏi loạn chiến, hẳn nhiên là để cố thủ nơi này.
Vi Tiếu lại than một tiếng, nói: “Nếu đại trận cấp sáu đã bị phá, Vô Biên giới chắc chắn sẽ lại rơi vào loạn chiến. Nhưng thế gian hiện nay, ai có thể thi triển lại đại trận phong ấn cấp sáu này nữa đây? Thôi bỏ di, bỏ đi, đây là chuyện của hậu thế rồi, vẫn là để những người trẻ tuổi các ngươi lo nghĩ đi!”
Tầm mắt lão nhìn về phía Diệp Viễn, lại nói: “Nếu ngươi đã phá được trận pháp của tầng hai tìm được đường vào Không Gian Đại Diễn, chứng tỏ ngươi là người có duyên. Truyền thừa của Đại Diễn Chân Tông ta phải dựa vào ngươi kế tục rồi!”
Nghe xong lời Vi Tiếu, vẻ mặt Diệp Viễn không khỏi trở nên kỳ quái.
Lúc đầu hắn muốn cầu lấy
Nếu ngày sau gặp lại Lục Lâm Phong ở Thần Vực, liệu hắn có cười nhạo mình hay không?
Vừa nghĩ đến nụ cười đắc ý của Lục Lâm Phong, khóe miệng Diệp Viễn không khỏi co quắp cả lên.
Vi Tiếu nhìn thấy sắc mặt của Diệp Viễn, còn tưởng là Diệp Viễn không muốn tiếp nhận truyền thừa của Đại Diễn Chân Tông, khuyên bảo hắn: “Sao vậy? Lẽ nào ngươi không muốn? Thiếu niên à, ngươi có biết hàm ý truyền nhân của Đại Diễn Chân Tông ta là gì không?”
Diệp Viễn cười khổ nói: “Vi lão đã nói với vãn bối trước đó rồi, sao vãn bối lại không biết được?”
“Nếu đã như vậy, ngươi còn băn khoăn điều gì?” Sắc mặt Vi Tiếu có chút không vui nói.
Đại Diễn Chân Tông huy hoàng một thời là tông môn có sáu hoàng giả, từ cổ chí kim cũng chẳng có mấy tông được như vậy.
Nhận được truyền thừa lợi hại như thế, đặt trên người kẻ khác sớm đã cảm động đến kêu cha gọi mẹ rồi. Vậy mà tên tiểu tử này lại lộ ra nét mặt không tình nguyện.
Trong lòng Diệp Viễn oán thầm không thôi, mặc cho lão đầu nhà ngươi có thông minh tuyệt đỉnh đến thế nào cũng không đoán được ta đang băn khoăn cái gì đâu.
Sau này gặp phải cái tên khốn kiếp Lục Lâm Phong kia ở Thần Vực, chẳng nhẽ mình phải đi lên hành đại lễ gọi một tiếng “Tổ sư gia” sao?
Càng nghĩ ngẫm lại càng cảm thấy hoang đường.
Ông đây dám lạy, tên khốn đó dám nhận sao?
Khụ khụ, đừng nói. Không chừng hắn…không, chắc chắn hắn dám nhận!
Ài… Mặc kệ hắn, lúc đó ông đây chơi xấu, từ chối không nhận, lão tiểu tử hắn có thể làm gì được ông đây.
“Vi Lão hiểu nhầm rồi, có lẽ người không biết, vãn bối là đệ tử của U Vân Tông, một trong tám đại tông môn ở Nam Vực, đã có sư thừa, vãn bối sợ…” Diệp Viễn tùy tiện tìm lấy một cái cớ.
Vi Lão vừa nghe không giận mà gật đầu khen ngợi nói: “Ngươi tôn sư trọng đạo, chứng tỏ tiểu tử ngươi xứng đáng với sự giao phó của ta! Ngươi yên tâm, ta không cần ngươi phải gia nhập Đại Diễn Chân Tông, nhưng người phải đồng ý với ta, tương lai phải tìm một truyền nhân, để truyền lại đạo thống của Đạo Diễn Chân Tông ta.”
Diệp Viễn vừa nghe liền vui vẻ nói: “Đó là đương nhiên, vãn bối cảm tạ Vi lão trước.”
Trông thấy biểu lộ chân tình của Diệp Viễn, Vi Tiếu càng thầm khen trong lòng, khó có một thiếu niên tôn sư trọng đạo như thế, chắc chắn là một người đáng tin.
Vi Tiếu nào biết, trong lòng Diệp Viễn vốn chẳng hề có thiên kiến bè phái.
Nhận ai làm sư phụ cũng không sao, chỉ cần không gọi tên khốn Lục Lâm Phong kia là tổ sư gia là được.
Vừa nghĩ đến bộ dạng đắc ý của Lục Lâm Phong, trong lòng Diệp Viễn liền nổi lên chán ngán.
Nếu Diệp Viễn đã không cần gia nhập vào Đại Diễn Chân Tông, vậy thì không cần gọi hắn là tổ sư gia, Diệp Viễn tự nhiên sẽ vui vẻ mà biểu lộ chân tình.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng không phải là loại người không đáng tin, chuyện đã đồng ý với Vi Tiếu, nhất định hắn sẽ thực hiện.
Vi Tiếu khoát tay nói: “Không cần nói cảm ơn, ngươi có thể thông qua tầng tầng lớp lớp thử thách đến được đây, thì chính là người mà Đại Diễn Chân Tông ta lựa chọn. Ta canh giữ ở đây hơn mấy nghìn năm, cũng chính là vì để đợi ngươi.”
“Hả? Ý của Vi lão là… các trận pháp trong bí cảnh này, chính là để chọn ra truyền nhân sao?” Diệp Viễn cẩn thận suy nghĩ, hồi tưởng lại mọi chuyện trên cả quãng đường, không khỏi sinh ra một tia sáng tỏ.
Vi Tiếu gật đầu cười nói: “Đó là đương nhiên! Sau khi hoàn thành đại trận phong ấn cấp sáu, trước lúc chết tông chủ đã bố trí trận pháp chọn lọc! Có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp thử thách tiến vào đây chính là truyền nhân của Đại Diễn Chân Tông.”
Diệp Viễn không khỏi cảm thán, tông chủ của Đại Diễn Chân Tông thời đại này quả thật là một kỳ tài trời sinh, tâm tư tinh tế, thực lực mạnh mẽ hiếm người sánh bằng.
Cả bí cảnh đều bị Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận bao vây, một là có thể ngăn ngừa võ giả bậc cao hơn tiến vào phá giải phong ấn, hai là có thể giảm bớt chọn lọc cảnh giới tuổi tác.
Khốn trận ở khu rừng mê vụ cũng cao thâm cực kỳ, không có kiến thức uyên thâm về trận đạo chắc chắn không thể đi ra được. Sau đó còn có đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng càng lợi hại hơn cùng với trận pháp che giấu lối vào tầng thứ ba, tầng tầng lớp lớp liên hoàn.
Tuy rằng thiết kế có hơi tàn khốc, nhưng vậy mới có thể chọn ra người mà Đại Diễn Chân Tông thật sự cần.
“Chỉ có điều ta không ngờ, cuối cùng đến được đây lại là một võ giả Linh Dịch Cảnh.” Vi Tiếu lắc đầu cười nói.
“Ồ? Vi Lão xem thường võ giả Linh Dịch Cảnh như ta đây sao?” Diệp Viễn cũng cười nói.
“Ha ha! Tên tiểu tử ngươi có chút ương ngạnh, ta thích! Nhưng có chuyện ngươi không phục cũng không được, cảnh giới của ngươi quá thấp, có thể đến được đây e là may mắn nhiều hơn.”
Diệp Viễn cười nói: “Sao lại nói vậy?”
Vi Tiếu không để ý đến vẻ chế nhạo của Diệp Viễn, tiếp tục nói: “Ngươi đừng vội không phục, ta biết có thể ngươi có hiểu biết không ít đối với trận pháp. Nhưng tuyệt đỉnh truyền thừa của Đại Diễn Chân Tông ta vẫn luôn là ba quyển trận pháp này, trước khi tổ sư gia Đại Diễn Chân Quân phi thăng thần vực, đã để lại trong Không Gian Đại Diễn, cũng không phải là bí kíp công pháp gì cả, mà là cần ngươi tự mình giác ngộ. Tông chủ ta năm đó thiên chất cực cao, lấy cảnh giới của Thần Du Cảnh tầng chín cũng chỉ mới lĩnh hội được năm phần trong đó, ngươi tuổi còn nhỏ, sao có thể so sánh với tông chủ?”
Diệp Viễn cười ha ha, nhưng không có phản bác.
Tuy hắn biết vị tông chủ đó là nhân tài trời sinh, nhưng Diệp Viễn hắn cũng là một nhân tài tuyệt thế như vậy, về điểm này hắn chưa từng tự ti.
Một là thiên tài tuyệt đỉnh của hạ giới, một là thiên tài tuyệt đỉnh của Thần Vực, hai người vốn không cùng một cấp độ.
Cho dù Diệp Viễn có phản bác lại, Vi Tiếu cũng sẽ không tin.
Trái lại ba quyển trận pháp này, lại hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hắn biết dưới đáy hòm của Lục Lâm Phong là
Ba quyển trận pháp này có lẽ là tác phẩm đỉnh cao mà Lục Lâm Phong để lại trước khi phi thăng.
Chỉ đáng tiếc sau khi hắn phi thăng, Đại Diễn Chân Tông cũng không có người có thể đạt đến trình độ của hắn.
Đương nhiên, đây cũng là hiện tượng bình thường mà thôi.
Dẫu sao Đại Diễn Thần Vương Lục Lâm Phong, cũng là nhân vật phong vân ở Thần Vực. Có mấy người có thể theo kịp tư chất của hắn chứ?
Trông thấy vẻ mặt không phản đối của Diệp Viễn, Vi Tiếu không nhìn được âm thầm lắc đầu.
Diệp Viễn đúng là thiếu đi một chút khí chất trầm ổn, nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất rộng.
Có điều… ai mà chưa từng trải qua tuổi trẻ đây?
Giống như tông chủ năm đó, không phải cũng là trời không sợ đất không sợ đó hay sao?
Cứ để tên tiểu tử này đụng đầu vào tường, là hắn biết quay đầu lại thôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất