Chương 340: Thạch thư.
“Được rồi, nếu đã như vậy, ngươi theo ta đi.” Vi Tiếu nói rồi ra khỏi thư phòng trước.
Ra khỏi cửa phòng, trước mắt Diệp Viễn trở nên thoáng đãng rộng lớn, phảng phất như đến một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nước chảy róc rách dưới cầu nhỏ, bên cạnh lầu các đình đài còn có một rừng hoa đào nở rộ.
Cảnh sắc tuyệt mỹ khiến người ta có một cảm giác vui tươi thoải mái.
Diệp Viễn không khỏi cảm thán, trước khi Lục Lâm Phong phi thăng đã có thực lực đến như vậy, chẳng trách được chứng đạo là Đại Diễn Thần Vương.
Cách cửa không xa có một khu đất trống, trên khu đất trống đặt ba quyển sách bằng đá.
“Đây là ba quyển trận pháp?” Diệp Viễn nghi hoặc nói.
Vi Tiếu gật đầu trả lời: “Không sai, ngươi chìm thần thức vào một quyển trong đó thì sẽ biết ngay.”
Diệp Viễn gật gật đầu, theo lời chìm thần thức vào thăm dò một quyển thạch thư bên tay trái.
Bỗng nhiên một sức hút truyền tới kéo thần thức của Diệp Viễn vào trong đó.
Đến khi bình tĩnh lại, Diệp Viễn đã đặt thân mình trong một nơi bóng tối vô hạn.
Nhưng Diệp Viễn không có kinh hoảng, dựa vào kiến thức của hắn, có thể nhìn ra đây là nơi giống với không gian ý thức.
Xem ra lúc Lục Lâm Phong phi thăng cảnh giới trận đạo của hắn đã vượt qua thế giới này quá nhiều.
Không để Diệp Viễn phải đợi lâu, trong bóng tối bắt đầu xuất hiện một đốm sáng.
Ngay sau đó, càng nhiều đốm sáng xuất hiện, lấm ta lấm tấm, khiến Diệp Viễn cảm thấy như đang đặt mình vào bầu trời sao mênh mông.
Hai mắt Diệp Viễn ngưng tụ, rồi lắc đầu cười nói: “Không ngờ chọn bừa một cái lại chọn trúng Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.”
Nếu không thông trận pháp, chắc chắn không thể lý giải được hàm nghĩa của những đốm sáng này.
Mà Diệp Viễn vốn là trận đế cấp chín, để hiểu được cũng chẳng có gì khó khăn.
Trận pháp nhìn thì thấy huyền ảo vô biên, nhưng bất kì một đại đạo nào cũng đều từ đơn giản đến phức tạp, từ dễ đến khó.
Trận Pháp có phức tạp đến đâu cũng có thể bóc tách thành từng khối nhỏ độc lập.
Những khối nhỏ này trong trận đạo được gọi là trận nguyên.
Mà hàm nghĩa của mỗi đốm sáng này chính là một trận nguyên của Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.
Lĩnh ngộ của trận đạo và võ đạo giống như nhau, đều là chỉ có hiểu mà không thể nói ra, căn bản không thể miêu tả bằng lời nói.
Cho nên Lục Lâm Phong mới thiết kế không gian ý thức cho ba quyển trận pháp này như vậy, để cho đệ tử hậu bối tiến vào trong đó lĩnh ngộ.
Nhưng mà Diệp Viễn đã hoàn toàn lĩnh ngộ Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận rồi tất nhiên không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa.
Có điều Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận ở đây lại thâm ảo hơn so với Diệp Viễn lĩnh ngộ được không ít.
Hiển nhiên lúc Lục Lâm Phong phi thăng đã lĩnh ngộ nó thêm một bậc nữa rồi.
Diệp Viễn bỏ ra nửa canh giờ lĩnh ngộ thông suốt sự tiến hóa của Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.
Sau đó thần thức hắn hơi động, lui ra khỏi không gian ý thức.
Vi Tiếu nhìn thấy Diệp Viễn lui ra, liền cười hỏi: “Thiếu niên, cảm thấy thế nào? Ngộ trận cần hao tốn rất nhiều thời gian, không thể một lần là xong. Ngươi hãy ở lại đây chuyên tâm tu luyện, từ từ lĩnh ngộ đi!”
Diệp Viễn lại cười sáng lạn nói: “Cảm thấy quá đơn giản! Vi Lão ta đi lĩnh ngộ trận pháp tiếp theo đây.”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp đi đến thạch thư thứ hai ở bên cạnh, lại chìm thần thức vào lần nữa, để lại Vi Tiếu một mặt ngây ngốc.
Vi Tiếu co quắp khóe miệng hai cái, thần sắc trở nên kỳ quái.
Đơn giản?
Tên tiểu tử này giả danh hảo hán à?
Vốn còn cảm thấy tên nhóc này rất đáng tin, sao bây giờ càng nhìn lại càng thấy hắn không đáng tin nữa vậy?
Thứ mà nhân vật nghịch thiên như tổ sư gia để lại, sẽ đơn giản sao?
Phải biết rằng, lúc tổ sư gia phi thăng mới chỉ là Thần Du Cảnh, vậy mà đã sáng tạo ra đại trận phong ấn cấp sáu và trận pháp cấp sáu rồi đấy!
Khuôn mặt Vi Tiếu không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng cực kỳ, xem ra muốn tên tiểu tử này thành thành thật thật lĩnh hội ba quyển trận đạo này vẫn cần một chút thủ đoạn rồi.
Có điều lão đã ở Không Gian Đại Diễn đợi mấy nghìn năm, nhất thời cũng không vội.
Tiến vào trận pháp thứ hai, áp lực của Diệp Viễn rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
Đương nhiên đó là so với trận pháp thứ nhất mà nói.
Trong không gian ý thức lĩnh ngộ trận pháp, không giống với việc hắn lĩnh ngộ Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận trước đó.
Lúc đó đám kiếm khôi đem đến áp lực rất lớn với Diệp Viễn, Diệp Viễn cần đặt phần lớn tinh lực để ứng đối với đám kiếm khôi đó.
Hơn nữa lúc này, không chỉ không có uy hiếp của kiếm khôi, mà Lục Lâm Phong còn bóc giải trận pháp thành từng cái trận nguyên cơ bản nhất, Diệp Viễn lĩnh ngộ ra chắc chắn là chẳng cần tốn nhiều công sức.
Trận pháp thứ hai không phải cái gì khác mà chính là đại trận phong ấn cấp sáu.
Có thể phong ấn thông đạo hai giới, đại trận phong ấn cấp sáu chắc chắn là mạnh mẽ vô cùng, cũng cực kỳ huyền ảo phức tạp.
Diệp Viễn tiêu tốn nửa ngày thời gian, cuối cùng cũng lĩnh ngộ triệt để.
Phải biết rằng, Diệp Viễn lĩnh ngộ Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận chỉ tiêu tốn mất có hai canh giờ.
Điều này đối với người khác mà nói, là một thành tích cực kỳ đáng kiêu ngạo nhưng đối với Diệp Viễn thì lại chẳng có chỗ nào đáng để khoe khoang.
Dù sao đây cũng chỉ là trận pháp mà trước khi phi thăng Lục Lâm Phong để lại, tuy dưới hạ giới mà nói đã là vô cùng cường đại nhưng với một trận sư cấp chín như Diệp viễn, thì độ khó lại chẳng lớn đến vậy.
Nhưng nếu để Diệp Viễn đi lĩnh ngộ
Thực lực hiện tại của Đại Diễn Thần Vương còn mạnh hơn lúc phi thăng một trăm, một nghìn lần đấy!
Độ phức tạp của
Thần thức của Diệp Viễn lại lui về một lần nữa, hắn phát hiện vẻ mặt của Vi Tiếu nhìn hắn có chút không đúng, giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Sao nào? Đại trận phong ấn cấp sáu cũng rất đơn giản? Lần này tiêu tốn thời gian nhiều hơn một chút thôi mà.”
Lời nói của Vi Tiếu lộ ra sự khó chịu dày đặc, Diệp Viễn đương nhiên có thể nghe ra.
Hắn cười ha ha nói: “Dạ dạ, cũng không quá khó, đợi vãn bối lĩnh ngộ hết quyển trận pháp thứ ba, chúng ta lại nói tiếp đi.”
Vi Tiếu trợn to hai mắt nói: “Ngươi đừng nói là hai trận pháp trước ngươi đã hoàn toàn lĩnh ngộ rồi đấy?”
“Ha ha, đúng vậy!”
Nói xong, thần thức của Diệp Viễn lại tiếp tục chìm xuống thạch thư thứ ba.
Vi Tiếu tức đến nỗi suýt nữa thì cầm tai Diệp Viễn kéo ra ngoài, thở phì phò nói: “Trẻ nhỏ không dễ dạy! Nếu ba quyển trận pháp này dễ lĩnh ngộ như thế, thì chẳng phải Đại Diễn Chân Tông ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi sao?"
Chỉ có điều thần thức của Diệp Viễn đã chìm vào thạch thư, không còn nghe được lời lão nói nữa.
Trận pháp thứ ba, Diệp Viễn dùng hết một ngày thời gian.
Đó là một huyễn trận, tên gọi là Tu La Mê Huyễn Trận.
Tu La Mê Huyễn Trận chỉ là một trận pháp cấp năm, nhưng độ khó lĩnh ngộ còn cao hơn cả đại trận phong ấn cấp sáu.
Lĩnh ngộ xong trận pháp này, Diệp Viễn cũng có chút cảm giác mệt mỏi hư thoát.
Trận pháp này tuy là một huyễn trận, nhưng độ nguy hiểm chắc chắn còn mạnh hơn cả Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.
Có điều dựa vào thực lực hiện tại của Diệp Viễn, vốn không có cách để bố trí ra.
Nhưng lĩnh ngộ xong ba trận pháp này, Diệp Viễn cũng hiểu hơn về hệ thống trận đạo của Lục Lâm Phong.
Vi Tiếu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Diệp Viễn, lại không có lấy một chút đồng tình nào, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Thiếu niên, đã biết sự lợi hại chưa? Làm người đừng nên mơ tưởng xa vời, ba quyển trận pháp này cũng đủ cho ngươi phải tiêu tốn cả đời rồi.”