Chương 341: Thể Hồ Quán Đỉnh.
Diệp Viễn cười khổ: “Nhưng ba trận pháp này thực sự không khó mà!"
Sự thất vọng trên khuôn mặt của Vi Tiếu càng thêm nồng đậm: “Vẫn còn cứng miệng! Ba trận pháp này chính là tất cả tinh hoa trận đạo của tổ sư gia, một võ giả Linh Dịch Cảnh nhãi nhép như ngươi dám nói xằng bậy là đơn giản, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ không biết giải thích thế nào mới khiến cho lão giả này tin tưởng.
Tiện tay móc ra một nắm Nguyên tinh hạ phẩm, Diệp Viễn nói với Vi Tiếu: “Vi lão, nhìn kỹ!”
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay đánh ra mấy viên Nguyên tinh hạ phẩm đó vây xung quanh một gốc cây đào.
Thuận theo viên Nguyên tinh cuối cùng được đánh về vị trí ban đầu, những Nguyên tinh đó đột nhiên sáng lên, rồi từ từ bay lên quay vòng quanh gốc đào.
Cuối cùng, những viên Nguyên tinh đó phát ra những tia sáng rực rỡ sáng chói mắt che kín cây đào.
Chốc lát sau, ánh sáng tan biến hết cây đào đó đã không còn nữa mà như tan biến hoàn toàn vậy.
Nét mặt Vi Tiếu tràn ngập cảm giác chấn động.
Sự chấn động của lão không phải vì cây đào bị biến mất mà là vì trận pháp mà Diệp Viễn bày ra.
“Đây là phiên bản đơn giản hóa của Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận!” Diệp Viễn nói.
Nói rồi, hắn lại móc ra một nắm nguyên tinh, tiện tay đánh ra.
Giống với ánh sáng lúc ban nãy, cây đào lại được ngăn cách hoàn toàn.
“Đây là phiên bản đơn giản hóa của đại trận phong ấn cấp sáu!” Diệp Viễn lại nói.
Diệp Viễn còn đang định bố trí Tu La Mê Huyễn Trận thì Vi Tiếu liền ngăn lại nói: “Không cần, không cần nữa, ta… ta tin rồi! Nhưng điều này… điều này làm sao có thể?”
Ánh mắt Vi Tiếu nhìn Diệp Viễn như thể nhìn thấy quỷ, Vi Tiếu đợi chờ ở đây hơn mấy ngàn năm, đối với ba trận pháp này đã không thể quen thuộc hơn được nữa.
Tuy uy lực của trận pháp đơn giản hóa không mạnh nhưng nguyên lý cũng như nhau.
Thủ pháp bố trí trận pháp của Diệp Viễn lưu loát sinh động hiển nhiên là đã rõ ràng trong lòng.
Qua một lát, Vi Tiếu mới dần dần tiêu hóa được kết quả này, nhưng sự khó hiểu trên mặt lão lại càng thêm nồng đậm.
“Tông chủ năm đó là kỳ tài trời sinh, cũng phải hao tốn năm trăm năm mới lĩnh ngộ được năm phần mười của ba quyển trận pháp này, ngươi mới chỉ là Linh Dịch Cảnh, ngươi… sao ngươi có thể làm được như vậy?” Vi Tiếu nói đến suýt cắn vào lưỡi luôn rồi.
Diệp Viễn một mặt vô tôi nói: “Vãn bối cũng không biết, cứ nhìn một cái là hiểu thôi.”
Diệp Viễn cũng không cố ý chọc tức Vi Tiếu, nhưng hắn lại không thể nói kiếp trước hắn là một trận sư cấp chín, để hiểu được mấy cái trận pháp cấp năm cấp sáu này cũng chẳng có gì khó khăn.
Nhưng mà Vi Tiếu vẫn bị chọc điên cả lên, biểu tình trên mặt lão đặc sắc cực kỳ, nếu lão không phải là một hồn thể thì có lẽ đã tức đến hộc máu rồi.
Cái gì mà nhìn một cái là hiểu chứ?
Người khác tốn thời gian mấy trăm nghìn năm cũng không chắc đã hiểu hết được, ngươi mới xem có không đến hai ngày đã hiểu rồi, có còn cho người khác sống hay không?
Đời này Vi Tiếu bái phục nhất chính là tông chủ, nhưng giờ xem ra, căn bản tông chủ cũng không thể so sánh với thiếu niên trước mắt được!
Điều này quá đả kích người khác rồi!
Không có chuyện nào đau lòng hơn chuyện thần tượng của mình lại bị người khác đánh bại.
Câu nói này của Diệp Viễn đã đánh bay tất cả nghi ngờ của Vi Tiếu.
Thiên tài như ta không có bất kỳ lý do gì cả, chuyện đối với người khác khó hơn lên trời đối với ta thì dễ như trở bàn tay, ngươi còn muốn hỏi gì nữa?
Thời khắc này, Vi Tiếu cảm giác mình như con sóng bị đánh tan trên bờ cát, tan tác không còn một mống.
“Được rồi, nếu ngươi đã lĩnh ngộ được ba quyển trận pháp này rồi thì giờ hãy đi theo ta.”
Diệp Viễn theo Vi Tiếu quay trở lại thư phòng, Vi Tiếu phất tay một cái, một cây cờ lệnh khéo léo rơi vào tay Diệp Viễn.
Vi Tiếu nói: “Đây là tín vật của tông chủ Đại Diễn Chân Tông ta, có nó, hương hỏa truyền thừa của Đại Diễn Chân Tông ta sẽ không tắt! Sau này ngươi tìm được truyền nhân thì hãy truyền thụ lại ba trận pháp và cờ lệnh này cho hắn, coi như là hoàn thành tâm nguyện của ta!”
Diệp viễn nghịch nghịch cờ lệnh trong tay, hơi chút kinh ngạc nói: “Cờ lệnh này cũng lại là một món Huyền khí?”
Vi Tiếu gật đầu đáp: “Không sai, đây là một món Huyền khí trận pháp, tên là Huyền Thủy Kỳ. Dùng nó có thể khiến tốc độ bày bố trận pháp tăng lên năm phần, trận pháp cấp ba trở xuống thông qua cờ lệnh này có thể nháy mắt thành trận.”
Càng là trận pháp lớn thời gian bố trí càng dài.
Cờ lệnh này có thể tăng tốc độ bố trí trận pháp lên năm phần, đã vô cùng phi thường rồi.
Diệp Viễn vui vẻ nói: “Đúng là đồ tốt!”
“Ngoài ra, cảnh giới của ngươi quá thấp. Trong Không gian Đại Diễn vẫn còn bố trí một trận pháp nữa, tên là Thể Hồ Quán Đỉnh Trận, có thể đột phá đến cảnh giới nào thì phải dựa vào chính ngươi rồi.” Vi Tiếu lại nói.
“Hả? Thật quá tốt rồi, đa tạ Vi lão! Chúng ta mau chóng bắt đầu thôi, đồng môn của vãn bối hiện tại chưa biết sống chết thế nào, vãn bối rất lo lắng cho sự an nguy của bọn hắn, muốn mau chóng quay về.” Diệp Viễn bái tạ.
Vi Tiếu gật đầu: “Nếu đã như vậy, bây giờ ta liền phát động trận pháp!”
Vi Tiếu đưa Diệp Viễn đến một mật thất, để Diệp Viễn tiến vào đó, khởi động trận pháp, trong mật thất bắt đầu tập trung lượng nguyên lực khổng lồ.
Trận pháp Thể Hồ Quán Đỉnh còn cao cấp hơn cả Tụ Linh Pháp Trận, có thể tập trung một lượng lớn nguyên lực trong chớp mắt để liên tục không ngừng cung cấp cho võ giả, giống như không ngừng dùng đan dược đến tu luyện vậy.
Rất nhanh, trong mật thất xuất hiện từng đợt sương mù, nguyên lực dày đặc đến ngưng tụ thành sương.
Diệp Viễn tham lam hấp thu nguyên lực vào trong cơ thể mình rồi tiến hành luyện hóa.
Kỳ thực từ sau khi thần hồn đại viên mãn lúc trước, Diệp Viễn liền có thể thuận thế đột phá đến Linh Dịch tầng chín rồi, nhưng vẫn cứ chưa có cơ hội.
Hiện tại hắn không ngừng luyện hóa nguyên lực, linh dịch trong cơ thể đã ngưng kết với tốc độ cực nhanh, rất nhanh sẽ đột phá bình cảnh của Linh Dịch tầng chín.
Ngoài trận pháp, Vi Tiếu kinh ngạc một hồi: “Tên tiểu từ này đột phá Linh Dịch tầng chín mà phải hấp thu nhiều nguyên lực đến vậy sao? Nguyên lực hiện tại hắn hấp thu đã đủ để người khác thăng đến hai tầng, thậm chí ba tầng tiểu cảnh giới rồi đi! Thế mà hắn đột phá đến Linh Dịch tầng chín lại chẳng hề có chút biến hóa nào, xem ra cảm ngộ cảnh giới của hắn sớm đã vượt qua tiêu chuẩn của Linh Dịch tầng tám rồi. Tên tiểu tử này thật sự không đơn giản!”
Đến lúc này, Vi Tiếu không còn hoài nghi trình độ thiên tài của Diệp Viễn nữa.
Mà cũng đúng lúc này, linh dịch trong đan điền của Diệp Viễn càng ngày càng trở nên đầy đặn, dần dần đạt đến trạng thái bão hòa.
Linh Dịch tầng chín đỉnh phong!
Bước tiếp theo, chính là ngưng dịch hóa tinh rồi.
Đúng lúc này, pháp môn vận chuyển của Diệp Viễn đột nhiên biến đổi.
Tầng thứ ba Nhân Tự Thiên của công pháp Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết toàn lực vận chuyển, vậy mà hắn muốn trực tiếp đột phá đến Ngưng Tinh Cảnh.
“Cái gì! Hắn muốn trực tiếp đột phá đến Ngưng Tinh Cảnh? Làm càn quá rồi! Hắn đột phá từ Linh Dịch Cảnh tầng tám đến Linh Dịch tầng chín mà hắn không thèm củng cố cảnh giới lại muốn vượt qua nửa bước Ngưng Tinh, trực tiếp đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh, thật sự làm liều quá đáng rồi!” Vi Tiếu bị cử động của Diệp Viễn dọa cho giật nảy mình.
Lão để Diệp Viễn vào trong trận pháp là để hắn đột phá thành Linh Dịch tầng chín đỉnh phong chứ không phải để hắn trực tiếp đột phá đến Ngưng Tinh Cảnh.
Ai ngờ tên tiểu tử này cứ làm những chuyện không thể tượng tưởng nổi, ngay cả thở cũng không thở liền đột phá luôn đến Ngưng Tinh Cảnh.
Diệp Viễn lại không kiêng dè nhiều như thế, hắn cũng không định dừng lại ở nửa bước Ngưng Tinh, tính toán của hắn chính là đột phá luôn lên đến Ngưng Tinh Cảnh.