Chương 342: Cửu Cửu Quy Nhất, Ngưng Tinh Cảnh!
Khi Diệp Viễn còn là Linh Dịch Cảnh đã củng cố vững chắc căn cơ, hiện giờ đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Có khi, đột phá cảnh giới cũng cần một cỗ tác khí, nếu sợ bóng sợ gió trái lại còn ảnh hưởng đến tỷ lệ đột phá thành công.
Lúc Diệp Viễn đột phá Linh Dịch tầng chín đã đẩy cỗ khí thế này tích lũy đến trạng thái đỉnh phong.
Chọn lúc này đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh là tốt nhất.
Chín chín tám mốt giọt linh dịch đang xoay chuyển trong đan điền của Diệp Viễn, khí thế của Diệp Viễn vẫn không ngừng được đẩy lên.
Dưới chỉ dẫn của chín chín tám mốt giọt linh dịch xoay tròn với tốc độ cực nhanh trong đan điền của hắn.
Lúc này, Diệp Viễn không áp súc linh dịch trong đan điền nữa mà vận chuyển những giọt linh dịch này đi đến khắp nơi trong kinh mạch.
Linh dịch xoay chuyển dần dần biến thành một vòng xoáy, càng xoay càng nhanh, càng chuyển càng nhỏ!
Vòng xoáy này thu nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, toàn bộ linh dịch chuyển hóa thành nguyên lực vận chuyển trong cơ thể Diệp Viễn.
Cuối cùng, vòng xoáy thu nhỏ lại đến cực điểm, dường như biến mất không thấy tăm hơi.
“Cửu Cửu Quy Nhất, ngưng!” Diệp Viễn hét to một tiếng.
Trong đan điền hắn dường như phát ra một tiếng "răng rắc".
Cẩn thận nhìn lại, thì thấy trong đan điền của Diệp Viễn đã có thêm một viên tinh thể cực kỳ nhỏ, mà viên tinh thể này vẫn đang xoay chuyển với tốc độ cực cao.
Chính vào lúc này, nguyên lực trong cơ thể Diệp Viễn lại vận chuyển một vòng lớn rồi trở về đan điền.
Nguyên lực vừa về lại đan điền lập tức bị tinh thể hút vào quay quanh tinh thể một vòng rồi chảy tiếp vào kinh mạch.
Mà lúc này tinh thể cực nhỏ ấy bỗng trở nên to lớn hơn một chút.
“Tên tiểu tử này, đột phá Ngưng Tinh Cảnh sao lại có thanh thế lớn như vậy?” Vi Tiếu không khỏi cau mày.
Nguyên lực trong trận pháp liều mạng chui vào trong cơ thể của Diệp Viễn, mà Diệp Viễn cũng lại hấp thu lấy toàn bộ.
Nguyên lực giống như hồng thủy vỡ đê khiến Vi Tiếu hãi hùng khiếp vía.
Thân thể Diệp Viễn như một cái động không đáy, mặc cho hồng thủy rót thế nào cũng không đầy.
Tám mươi mốt giọt linh dịch ngưng thành tinh thể, chỉ sợ chưa từng xuất hiện trong lịch sử của Vô Biên giới. Cho nên thanh thế khi Diệp Viễn đột phá mới trở nên kinh khủng như vậy trong mắt Vi Tiếu.
Nguyên lực điên cuồng không ngừng vận chuyển từng vòng lớn trong cơ thể Diệp Viễn, viên tiểu tinh thể kia cũng không ngừng lớn lên.
Cuối cùng sau khi vận chuyển xong chín chín tám mươi mốt đại chu thiên, khí thế của Diệp Viễn bỗng nhiên thu lại, dừng hấp thụ nguyên lực điên cuồng kia lại.
Mà lúc này, ngay chính giữa đan điền của hắn yên lặng lơ lửng một viên tinh thể màu vàng nhạt.
Cuối cùng Diệp Viễn cũng đột phá đến Ngưng Tinh Cảnh rồi!
Hai mắt Vi Tiếu ngưng lại rồi thở phào một hơi, lẩm bẩm nói: “Ài… Tên nhóc này thành công rồi, đúng là quá liều mạng mà!”
Diệp Viễn cũng thở ra một ngụm trọc khí, nhưng không hề thả lỏng xuống.
Đối với võ giả khác mà nói, thần hồn lột xác là một quá trình rất thoải mái, nhưng đối với hắn mà nói, đó lại là một quá trình muốn đòi mạng.
Không dừng lại một chút thời gian nào, nguyên lực vừa mới lắng xuống đã bắt đầu xáo động không ngừng.
Đầu óc Diệp Viễn bỗng đau đớn như muốn nổ tung, nỗi đau thần hồn lột xác lại truyền đến lần nữa.
Cách thức lột xác biến thái như vậy thật sự khiến cho Diệp Viễn có cảm giác muốn phát điên.
Hắn biết kiểu lột xác này là vì những văn tự màu vàng kim trong thức hải, cũng biết kiểu lột xác này sẽ mang lại cho hắn lợi ích càng lớn.
Nhưng sự đau đớn phải trải qua lúc đó là người thường không thể tưởng tượng nổi.
Lần này, Diệp Viễn đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, cắn chặt hàm răng, hai nắm tay cũng siết thành nắm đấm.
Cho dù như thế, trong cổ họng hắn cũng phát ra từng trận kêu rên.
Vào đúng lúc này, viên hắc châu vẫn luôn nằm yên lặng trong thức hải của Diệp Viễn bỗng nhiên có động tĩnh.
Viên hắc châu hơi run nhè nhẹ, tản ra bột phấn màu đen.
Bột phấn màu đen rơi xuống rồi biến mất không thấy tăm hơi ngay lập tức.
Ngay sau đó, Diệp Viễn cảm thấy trong thức hải truyền tới một tia mát lạnh, đầu óc vốn dĩ đau đến muốn nổ tung bỗng nhiên lại không còn đau nữa.
Sau đó, Diệp Viễn lại có thể cảm giác một cách rõ ràng thần hồn của hắn vẫn đang bị xé rách.
Mà Diệp Viễn lúc này, giống như một kẻ thờ ơ đứng ngoài quan sát, nhìn thần hồn của chính mình bị xé rách từng chút từng chút một.
Cuối cùng, những văn tự màu vàng kim kia cũng xuất động.
Những văn tự màu vàng kim đó giống như một thợ may tay nghề tinh xảo khâu lại thần hồn bị xé nát của Diệp Viễn, thế nhưng lại không để lại một chút dấu vết nào.
“Hô…”
Diệp Viễn thở ra một ngụm trọc khí, thần hồn lột xác cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
“Rốt cuộc viên hắc châu kia là thứ gì, mà có công hiệu thần kỳ như thế?”
Diệp Viễn từng là nhân vật đỉnh cao ở Thần Vực, thế nhưng chưa từng nghe qua về hắc châu thần kỳ thế này, có thể thấy lai lịch của nó tuyệt không tầm thường.
Chỉ có điều từ bên ngoài căn bản không thể nhìn ra được phẩm cấp của viên hắc châu này, cũng không nhìn ra nó thần kỳ ở chỗ nào.
Nếu không phải nó bị văn tự màu vàng kim hút vào thức hải của chính mình, chắc hẳn bản thân mình cũng xem nó như đồ bỏ đi mà ném qua một bên.
Cảm nhận một chút thực lực thuộc về võ giả Ngưng Tinh Cảnh, Diệp Viễn cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Tinh thể trong đan điền của Diệp Viễn là do chín chín tám mươi mốt giọt linh dịch ngưng tụ mà thành, phẩm chất mạnh hơn rất nhiều so với Ngưng Tinh tầng một bình thường.
Không bàn đến cái khác, chỉ bàn về nguyên lực, Ngưng Tinh tầng một của Diệp Viễn hiện tại không hề kém chút nào so với Ngưng Tinh tầng ba của võ giả khác.
Vi Tiếu nhìn thấy Diệp Viễn đi ra từ trong mật thất, không giấu nổi một trận ngạc nhiên.
“Sao ngươi ra nhanh vậy? Vừa mới đột phá Ngưng Tinh Cảnh, ngươi không cần củng cố cảnh giới một chút hay sao?” Vi Tiếu nghi ngờ nói.
Vừa đột phá cảnh giới, thông thường cần bế quan một đoạn thời gian để củng cố lại cảnh giới, nào có trực tiếp xuất quan như Diệp Viễn.
“Không cần, Vi lão, đa tạ chiếu cố của tiền bối hai ngày nay, có điều vãn bối không yên tâm về các sư huynh đệ, xin cáo từ rồi. Bất kể thế nào, vãn bối cũng phải ra ngoài xem họ sống chết ra sao!” Diệp Viễn nói.
Vi Tiếu thở dài: “Tâm trạng của người ta có thể hiểu được, nhưng cho dù ngươi đã đột phá đến Ngưng Tinh Cảnh, ra ngoài có thể thay đổi được gì? Nghe ta nói, ngươi hãy ở đây tiếp tục tu luyện cho tốt đợi đến khi thành Hồn Hải Cảnh hãy ra ngoài, như vậy khi đại chiến hai giới nổ ra ngươi mới có thể tự bảo vệ mình.”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Đại trận phong ấn cấp sáu cường đại vô cùng, chỉ có thể phá bỏ ở bên phía Vô Biên giới. Mặc dù phong ấn đã bị phá bỏ nhưng Cuồng Phong giới nhất thời cũng không thể tấn công quy mô lớn. Dù cho sư huynh đệ của vãn bối đã không còn nữa vãn bối cũng phải mau chóng trở về tông môn, hy vọng bọn hắn không có chuyện gì.”
Vi Tiếu thở dài một tiếng nói: “Nếu ngươi đã quyết định như vậy, ta không giữ ngươi lại nữa, có điều nếu thông đạo hai giới đã bị đả thông, ngươi ra ngoài phải tự bảo trọng.”
Nói xong, Vi Tiếu đưa Diệp Viễn đến một chỗ truyền tống trận.
Diệp Viễn nghĩ rồi bái lạy một cái sâu sắc với Vi Tiếu, cáo từ nói: “Vi lão bảo trọng!”
Nói xong, Diệp Viễn bước vào truyền tống trận.
Diệp Viễn hoa mắt, lúc xuất hiện lại trở về tầng hai của Vĩnh Hoa Cung.
Tầng hai Vĩnh Hoa Cung lúc này không còn một ai, lộ ra chút tiều điều.
Diệp Viễn không do dự, trực tiếp bước đến lối ra.
Diệp Viễn đang định xuống tầng một thì báo động đột nhiên vang lên, một bóng người nhảy ra từ bên cạnh hắn, không phải là Lam Phong canh giữ ở đây thì là ai?
“Rốt cục ngươi cũng xuất hiện! Ta đợi ngươi lâu lắm rồi!”