Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 343: Thiên Lưu Phi Hoa lại sính uy.

Chương 343: Thiên Lưu Phi Hoa lại sính uy.
“Hử? Mới có mấy ngày không gặp, ngươi đã đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh rồi!”
Cảm nhận được khí tức truyền đến từ trên người Diệp Viễn, Lam Phong thấy thật bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ là một chút bất ngờ nho nhỏ mà thôi, thực lực của Ngưng Tinh Cảnh tầng một cũng không đáng để hắn quan tâm quá nhiều.
Cái mà hắn thật sự kiêng kỵ là đám kiếm khôi kia, có điều hắn cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần không tiến vào trận pháp, Diệp Viễn cũng không thể làm gì hắn.
Diệp Viễn nhìn thấy Lam Phong liền cười nói: “Lá gan của người cũng không nhỏ, lại dám một mình ở lại đây cản ta.”
“Không ngại, ta đã xin đồng bọn tiếp viện rồi, chỉ cần kiên trì đến khi bọn họ đến là được! Tuy mấy con rối của ngươi lợi hại, nhưng cũng không dễ dàng mà nhanh chóng đánh bại được ta đâu!” Lam Phong khinh thường nói.
Võ giả Cuồng Phong giới tôn trọng nhất là võ lực cá nhân, không thích dựa dẫm vào ngoại vật, cho nên bọn hắn vô cùng khinh thường thủ đoạn của Diệp Viễn.
Lam Phong hy vọng sẽ nhìn thấy được biểu tình thất thố hốt hoảng của Diệp Viễn, nhưng sau đó hắn lại phải thất vọng rồi.
Trên mặt Diệp Viễn không chỉ không có một tia kinh hoảng thất thố mà bình tĩnh đến nỗi khiến chính hắn cũng cảm thấy có chút hoảng sợ.
Gặp quỷ rồi chăng, Lam Phong mắng thầm.
“Nói cách khác, ta chỉ cần giải quyết ngươi trước khi đồng bọn của ngươi đến là được đúng không?” Diệp Viễn cười nói.
“Hừ! ngông cuồng!” Lam Phong nghe vậy giận dữ mắng.
“Đừng phí lời, đến đi!” Diệp Viễn duỗi tay, Thương Hoa Kiếm xuất hiện trên tay hắn.
Song, Lam Phong không hề động thủ, hắn sợ Diệp viễn đột nhiên phóng ra kiếm khôi. Một khi rơi vào trận pháp thì hắn muốn thoát thân cũng không dễ dàng nữa.
Lam Phong vừa nhìn đã biết là một người bụng dạ ngay thẳng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với hắn là một kẻ ngốc.
Hiện tại người gấp là Diệp Viễn, chứ không phải hắn, hắn chỉ cần kéo dài thời gian là được.
Mà điều này chính là do đại ca Lam Báo dạy hắn.
Diệp Viễn hơi mỉm cười nói: “Ngươi không đến? Vậy để ta đến.”
Diệp Viễn vung kiếm chỉ về phía Lam Phong, trong không khí bắt đầu xuất hiện những cánh hoa rơi lả tả.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Lam Phong đại biến.
Tên nhãi ranh này vậy mà có thể điều động được nguyên lực thiên địa.
Hắn còn cho rằng thứ Diệp Viễn dựa vào là kiếm khôi, không ngờ hắn còn có chiêu thức cường đại khác.
Nhưng vấn đề là, Diệp Viễn mới chỉ là Ngưng Tinh Cảnh, sao hắn có thể làm được điều này?
Nhưng cũng không còn thời gian để cho hắn nghĩ nhiều nữa, còn nghĩ nữa thì sẽ toi mất.
Sau khi đột phá Ngưng Tinh Cảnh, năng lực cảm nhận và lực tương tác của Diệp Viễn với nguyên lực thiên địa lại càng bước lên một tầm cao mới, sử dụng Thiên Lưu Phi Hoa đã không còn phí sức như lúc còn là Linh Dịch Cảnh nữa, tốc độ thi pháp cũng nhanh hơn rất nhiều.
Huynh đệ Lam Thị đều tu luyện theo một con đường, tốc độ cực nhanh, quyền lực cực mạnh.
Chỉ thấy Lam Phong nhún mũi chân, thân hình bạo động xông về phía Diệp Viễn.
Một đám cánh hoa như bay theo làn gió đến chắn trước mặt Lam Phong.
Lam Phong cắn chặt răng: “Phá cho ta!”
Một quyền đánh ra, nguyên lực phun trào, vang lên tiếng bạo phá.
Một quyền không hề đẹp đẽ nhưng thế như chẻ tre.
Lam Phong thuộc kiểu võ giả đánh cận chiến cực mạnh, hắn không điều động một lượng lớn nguyên lực thiên địa để đối địch như Diệp Viễn, mà ngưng tụ nguyên lực thiên địa trên nắm đấm của mình, có thể dùng tùy lúc tùy thời!
Phương thức vận dụng này có thể điều động nguyên lực trời đất một cách nhanh nhất, gia tăng uy lực của quyền pháp ở mức cao nhất.
Giữa không trung, nắm đấm của Lam Phong và đám cánh hoa va vào nhau.
Nhưng không hề có tiếng va chạm kịch liệt.
Đám cánh hoa dần dần tan ra, cuối cùng biến mất không thấy, mà quyền thế của Lam Phong cũng bị Diệp Viễn triệt để đánh tan.
Lam Phong kinh hoàng thất sắc: “Sao có thể? Ngươi mới là Ngưng Tinh Cảnh, sao có thể vận dụng nguyên lực thiên địa thuần thục đến vậy?”
Sở dĩ Lam Phong kinh ngạc là bởi vì Diệp Viễn vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực để đánh ra đám cánh hoa đó, Diệp Viễn mới chỉ điều động một ít cánh hoa mà thôi.
Mà một nhúm nhỏ cánh hoa này vừa vặn triệt tiêu quyền thế mà Lam Phong ngưng tụ.
Phải nắm bắt tinh chuẩn đến mức nào mới có thể làm được như thế?
Dường như Diệp Viễn chỉ cần vừa nhìn đã biết một quyền kia của Lam Phong ngưng tụ bao nhiêu nguyên lực thiên địa.
Chuyện này ngay cả một Hóa Hải Cảnh như hắn cũng không làm được, vậy mà một võ giả Ngưng Tinh tầng một lại có thể làm được, sao Lam Phong không chấn động được?
Võ giả cận chiến như Lam Phong, quan trọng nhất chính là một chữ “Thế”
Mà lúc này, căn bản hắn không thể ngưng tụ ra thế của bản thân, Diệp Viễn cũng sẽ không cho hắn cơ hội ngưng tụ ra thế của hắn.
Diệp viễn không để ý đến sự kinh hãi của Lam Phong, hắn đặt toàn bộ tinh lực thao túng Thiên Lưu Phi Hoa.
Tuy hắn đã đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh, nhưng điều khiển nguyên lực thiên địa là chuyện mà võ giả Hóa Hải Cảnh trở lên mới làm được.
Nói chính xác, chỉ có võ giả Hồn Hải Cảnh mới có thể không lo lắng mà điều khiển nguyên lực thiên địa.
Hóa Hải Cảnh, may ra thì hiểu được sơ sài một chút mà thôi.
Cho nên đối với Diệp Viễn mà nói thao túng Thiên Lưu Phi Hoa vẫn là một chuyện có áp lực rất lớn.
Chỉ là so với Linh Dịch Cảnh thì bây giờ thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Hiện tại, trong vòng phạm vi mười trượng đã đầy rẫy vô số cánh hoa, Diệp Viễn sẽ không cho Lam Phong một cơ hội nào cả.
Hắn lại điều động một đám cánh hoa khác cuốn tới Lam Phong, sắc mặt Lam Phong trầm xuống, cắn răng nói: “Hừ, có thể điều động nguyên lực thiên địa thì sao? Ta sẽ không bại bởi một tên võ giả Ngưng Tinh Cảnh nhãi nhép đâu? Bạo Vũ Lê Hoa Quyền, phá cho ta!”
Bỗng chốc, khí thế của Lam Phong tăng vọt, khí thế khổng lồ khiến cho những cánh hoa cũng bị đẩy ra.
Đây mới là thực lực chân chính của cường giả Hóa Hải Cảnh.
Chỉ thấy quyền ảnh của Lam Phong vung ra đã bị thế công của Diệp Viễn hóa giải.
Dường như vô luận Diệp Viễn điều động bao nhiêu cánh hoa công kích cũng không thể công phá được phòng ngự của Lam Phong.
Đúng vậy, khí thế của Lam Phong tăng vọt không phải để tấn công mà là để bị động phòng ngự.
Bởi vì bốn phía của hắn lúc này tràn ngập cánh hoa, mặc dù hắn đã dùng toàn bộ thực lực của Hóa Hải Cảnh ra rồi, cũng không thể phá tan những cánh hoa đó!
Là một võ giả cận chiến, hắn đã mất đi cơ hội duy nhất có thể tiếp cận Diệp Viễn.
Với tốc độ của hắn, nếu tiên phát chế nhân, thì Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn không thể nào phát động thành công trôi chảy như vậy.
Nhưng đáng tiếc, Lam Phong ném chuột còn sợ vỡ bình, không ra tay trước, đợi đến khi hắn cảm thấy không đúng lắm thì đã không còn cơ hội rồi.
Bây giờ hắn chỉ có thể bị động chịu đòn.
Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn không phải là một võ kỹ bình thường, mà là một chiêu kiếm của chân ý vô thượng.
Lúc Diệp Viễn còn là Linh Dịch tầng hai, đã có thể dùng chiêu này làm bị thương đến Hóa Hải Cảnh Diêu Thiên, có thể tưởng tượng được lực công kích của chiêu kiếm này mạnh đến thế nào.
Giờ đây Diệp Viễn đã đột phá lên một cảnh giới mới, uy lực triển khai ra đã không còn giống như trước.
Cho dù Lam Phong có mạnh hơn nữa thì khi đối mặt với Thiên Lưu Phi Hoa cũng chỉ có thể tránh né phòng ngự.
Từng đóa hoa rơi lả tả tưởng chừng như hiền lành vô hại nhưng thực chất lại ẩn giấu lực sát thương vô cùng lớn.
Lúc này Lam Phong chỉ có thể dựa vào nguyên lực hùng hậu của của hắn mà thôi.
Chỉ cần hắn chịu được tới khi nguyên lực của Diệp Viễn cạn kiệt thì hắn sẽ có cơ hội giết chết Diệp Viễn.
Bạo Vũ Lê Hoa Quyền của Lam Phong đánh đến gió thổi không lọt, nhưng mà… Thiên hạ làm gì có bức tường nào không có gió lọt qua, cũng không có phòng ngự tuyệt đối.
Nắm đấm của hắn có nhanh cũng không thể phòng ngự được hết mọi chỗ.
Phải biết rằng, Thiên Lưu Phi Hoa không phải là công kích chỉ có thể tiến lui mà chính là những cánh hoa phiêu động.
Không chỗ nào là không vào được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất