Chương 346: Lam Vũ.
“Không tìm thấy người?”
Thấy biểu tình của Lam Phong, nhất thời Diệp Viễn cảm thấy không ổn.
“Chuyện này… chủ nhân hãy hỏi hắn đi.”
Nói xong, một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, không phải Bàng Vạn Niên thì còn là ai?
Chỉ có điều lúc này trên người hắn toàn là vết thương, gương mặt đã biến thành một con mèo hoa, hiển nhiên mấy ngày này sống không dễ dàng.
Bàng Vạn Niên vừa nhìn thấy Diệp Viễn đã trăm mối cảm xúc, nước mắt “Ào” một cái rơi xuống.
Nhưng bọn hắn cũng không có nhiều thời gian để ôn chuyện, Diệp Viễn nói: “Bàng sư huynh, nói ngắn gọn thôi, không chừng Lam Báo đã trở về bộ tộc Lam Thị rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa! Mai trưởng lão và những sư huynh đệ khác đi đâu rồi?”
Bàng Vạn Niên cả kinh trong lòng, vội vàng nói: “Mai trưởng lão bọn họ đã bị áp giải đến trung tâm Vương Thành ngay trong đêm đó rồi, người của bô tộc Lam Thị nói mang bọn họ qua đó làm nô lệ! Còn ta vì thiếu một cánh tay, bọn chúng ngại mất mặt mới để ta lại bộ lạc. Đúng rồi, là tộc trưởng của Lam Thị đích thân áp giải họ đi!”
Diệp Viễn cau mày, chuyện ngoài ý muốn này làm xáo trộn triệt để kế hoạch của hắn.
“Hành động của bộ tộc Lam Thị sao lại nhanh như vậy? Bọn họ không đến mức biết ta sẽ đến cứu người chứ?” Diệp Viễn nghi ngờ nói.
“Không liên quan đến chủ nhân, là quyết định của tộc trưởng đại nhân! Thông đạo hai giới đã được đả thông, ngài ấy nhất định phải bẩm báo ngay cho Phong Hoàng, vì thế nên đã dẫn theo một phần cao thủ trong tộc và những sư huynh đệ của chủ nhân ngày đêm khởi hành, mau chóng đi vào trong Vương Thành rồi.”
“Tộc trưởng?”
“Đúng vậy! Tộc trưởng là người mạnh nhất của bộ tộc Lam Thị, là cường giả Hồn Hải Cảnh duy nhất! Nhiệm vụ của bộ tộc Lam Thị là canh giữ thông đạo hai giới, cho nên ngài ấy không dám chậm trễ bắt buộc phải bẩm báo ngay chuyện này cho Phong Hoàng bệ hạ.”
Diệp Viễn quả bất đắc dĩ, đúng là thế sự khó lường.
Hắn còn tưởng rằng có thể khiến bộ tộc Lam Thị không kịp trở tay, cứu được các sư huynh đệ ra ngoài, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Cứ như vậy, kế hoạch hồi mã thương đánh trở về của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.
Diệp Viễn thở dài một hơi nói: “Nơi này không tiện lưu lại lâu, nếu Mai trưởng lão và Mạc sư huynh đã bị đem đi trung tâm Vương Thành, vậy thì chúng ta cần phải bàn bạc kỹ càng hơn.”
Lời Diệp Viễn vừa dứt, cách bộ tộc Lam Thị không xa bỗng truyền đến một hồi kèn lệnh.
“Không hay rồi, hành động của Lam Báo quá nhanh! Xem ra hắn đã phát hiện ra Lam Phong có vấn đề, bây giờ đang đuổi tới đây! Chúng ta đi mau thôi!” Diệp Viễn nói.
Thực lực của Lam Báo mạnh hơn Lam Phong rất nhiều, dù cho Diệp Viễn đã đột phá nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lam Báo.
Tuyệt nhiên giao chiến chính diện không phải hành động của người thông minh.
Cách đó không xa, bão cát nổi lên, bộ tộc Lam Thị đang thẳng tiến đến chỗ Diệp Viễn.
Bàng Vạn Niên nhìn thấy cảnh này hoảng hốt nói: “Diệp sư đệ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chạy về phía Vương Thành sao?”
Diệp Viễn lắc đầu đáp: “Không, chúng ta trốn về khu cương phong cấp bốn! Lam Phong, tạm thời ngươi và Bàng sư huynh vào trong Linh khí không gian ẩn náu trước!”
Nói rồi, Diệp Viễn thu hai người vào Linh khí không gian, nhún chân một cái thi triển Linh Hư Phá Không hóa thành một làn khói xanh chạy vào sâu vào trong cương phong.
……
Một khắc sau, Lam Báo dẫn theo đám người Lam Hổ xuất hiện tại chỗ Diệp Viễn từng đứng.
Lam Báo gắt gỏng một hơi, buồn bực nói: “Thật không ngờ đến, Lam Phong thật sự phản bội rồi! Tại sao chứ?”
Lam Hổ trầm mặc không lên tiếng, mà người còn lại bên cạnh Lam Báo lại nói: “Lam Báo, có một câu không biết ta có nên nói hay không.”
Người này là Lam Vũ, cũng là một cường giả Hóa Hải tầng năm giống như Lam Báo.
Tộc trưởng đã mang những cao thủ trong tộc rời khỏi bộ lạc, hiện tại hắn và Lam Báo là người có thực lực mạnh nhất trong tộc.
“Hử? Lam Vũ, giữa sư huynh đệ chúng ta, có cái gì mà không thể nói?”
Lam Vũ gật đầu nói: “Vừa nãy ta nhìn thấy Lam Phong liền thấy có cảm giác không đúng lắm, nhưng lại không biết chỗ nào có vấn đề, ta cũng không để ý nhiều. Hiện giờ xem ra, dường như hắn…”
Sắc mặt Lam Hổ hơi trầm xuống: “Hắn làm sao?”
“Dường như hắn… bị người khác khống chế rồi! Bây giờ nghĩ lại, lúc đó nhãn thần hắn có chút phân tán, không còn khí thế như trước. Nhưng vì hắn nói bị tên tiểu tử Vô Biên giới đánh bị thương, nên ta cũng không để tâm.” Lam Vũ nói.
“Ý của ngươi là, hắn bị người khác gieo Nô Ấn sao?” Lam Báo vừa kinh hoảng vừa tức giận truy vấn.
Lam Vũ gật gật đầu trả lời: “Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao hắn lại làm ra hành động bất thường như thế.”
“Không thể nào! Tên tiểu từ đó chỉ vừa mới đột phá Ngưng Tinh Cảnh, sao có thể gieo Nô Ấn cho Lam Phong chứ?” Lam Báo gầm hét lên với Lam Vũ.
Nhưng hắn càng gào thét càng là cảm thấy có chút chột dạ.
Lam Báo, Lam Hổ, Lam Phong, Lam Vân là đường huynh đệ, lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt.
Hiện giờ nghe nói Lam Phong bị người khác gieo Nô Ấn, sao hắn có thể không phẫn nộ?
Lam Vũ không nói gì thêm, hắn biết thật ra Lam Báo đã tin rồi.
Trên thực tế, lúc hắn nhìn thấy Lam Phong cũng không hề nghĩ đến vấn đề này.
Tuy hắn đã nghe Lam Báo nói Diệp Viễn vô cùng giảo hoạt, nhưng trong ấn tượng của Lam Vũ, dù sao Diệp Viễn cũng chỉ là một võ giả Linh Dịch Cảnh, sao có thể gieo Nô Ấn cho một võ giả cao hơn hắn hai đại cảnh giới chứ?
Chuyện này quá hoang đường.
Nhưng hiện tại, đây là lý do duy nhất có thể giải thích thỏa đáng cho tất cả.
“Ầm!”
Lam Báo nửa quỳ xuống đất, một chưởng nện lên nền đất, cát bụi bốn phía bay lên.
“Diệp Viễn, nếu để ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi.” Lam Báo nghiến răng nghiến lợi nói.
Lam Vũ vỗ vỗ vai Lam Báo, than thở: “Được rồi, bây giờ không phải lúc nói cái này! Khí tức của Lam Phong đã biến mất ở đây, theo ta thấy, trên người bọn họ chắc chắn mang theo Linh khí không gian. Ta đã hỏi qua thủ vệ, lúc Lam Phong đi ra là chỉ đi một mình, tên nô lệ bị cụt tay đó chắc chắn được giấu trong Linh khí không gian!”
Rõ ràng, Lam Vũ là một kẻ túc trí đa mưu, sự tồn tại của hắn trong bộ tộc Lam Thị chắc chắn có vai trò như một quân sư, bằng không tộc trưởng cũng không thể yên tâm giao lại bộ lạc cho hắn.
So sánh một chút, sức chiến đấu của Lam Báo tuy mạnh nhưng về phương diện mưu trí hiển nhiên vẫn kém hơn một chút.
Bị Lam Vũ nói vậy, Lam Báo bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói: “Đúng, việc cấp bách hiện giờ là phải bắt được tên tiểu tử đó! Ta nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh! Có lẽ hắn đã biết đám sư huynh đệ của hắn bị dẫn đến trung tâm Vương Thành rồi, ta sẽ mang người đuổi theo hướng đó.”
Nói rồi, Lam Báo liền dẫn người đi về phía trung tâm Vương Thành.
“Chậm đã.” Lam Vũ nói.
“Hử? Sao vậy?” Lam Báo nghi hoặc nói.
Lam Vũ đáp: “Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy tên Diệp Viễn đó, nhưng theo như lời các ngươi nói, tên này chắc chắn là kẻ cơ trí đa mưu! Chuyện mà chúng ta nghĩ ra, chắc chắn hắn cũng có thể nghĩ tới! Nếu chúng ta đuổi theo hướng trung tâm Vương Thành, nói không chừng chính là đúng theo ý của hắn.”
“Ý của ngươi là… hắn đi về phía khu vực cương phong cấp bốn rồi?” Lam Báo kinh ngạc nói.
Lam Vũ gật đầu trả lời: “Ta dám chắc tám phần! Lúc này, người thông minh đều sẽ không đi về phía Vương Thành đâu, như vậy còn không phải đi chịu chết sao! Như vậy đi, ta sẽ trở về điều một con Cuồng Phong Thứu qua đây, nhưng mà chỉ có thể để một mình ngươi lần theo dấu vết của hắn thôi.”