Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 345: Hồi mã thương.

Chương 345: Hồi mã thương.
Vừa vào Cuồng Phong Giới, Diệp Viễn liền cảm nhận được cương phong như dao quét qua, cắt tới khiến gò má hắn đau rát.
“Chắc chủ nhân không quen với cương phong của nơi này!” Tựa như nhận ra được sự không thích ứng của Diệp Viễn, Lam Phong hỏi.
Diệp Viễn phất phất tay, phóng một chút khí thế ra ngoài, cương phong tự động quét qua cạnh bên thân người hắn, như thể bỏ qua hắn vậy.
Uy lực của cương phong này không khác lắm so với trên Cửu Thiên Lộ, dựa vào cảm ngộ của Diệp Viễn đối với phong ý cảnh thì những cơn gió mạnh này không thể thương tổn được hắn.
Thần sắc Lam Phong khẽ nhúc nhích: “Không ngờ cảnh giới phong ý cảnh của chủ nhân lại cao như vậy, người Cuồng Phong giới từ khi sinh ra đã tiếp xúc với cương phong, nhưng hiếm có ai có thể đạt đến cảnh giới của chủ nhân.”
“Cương phong không mạnh lắm, ta vẫn có thể ứng phó được. Nếu ta đoán không lầm, cương phong của Cuồng Phong giới cũng không chỉ có thế này?” Diệp Viễn phất phất tay nói.
Lam Phong gật đầu trả lời: “Không sai, cương phong của Cuồng Phong giới ở trong trung tâm Vương Thành là yếu nhất, cường độ của cương phong là từ trung tâm Vương Thành lan dần ra ngoài, càng gần với Vương Thành thì cương phong càng yếu, càng xa Vương Thành cương phong càng mạnh.”
Diệp Viễn gật gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy nơi cương phong mạnh nhất thì mạnh đến mức nào?”
Lam Phong nói: “Cuồng Phong giới dựa vào độ mạnh yếu của cương phong, được Phong Hoàng phân thành chín khu vực, cấp một là yếu nhất, cấp chín là mạnh nhất. Khu vực cương phong cấp chín cực kỳ đáng sợ, ngay cả Phong Hoàng cũng không dám đặt chân đến.”
Nói đến khu vực cấp chín, sắc mặt của Lam Phong cũng dâng lên vẻ sợ hãi nồng đậm, hiển nhiên là một nơi vô cùng đáng sợ.
Diệp Viễn cũng không khỏi cảm thấy hứng thú nói: “Bằng vào thực lực của ngươi, có thể thâm nhập khu vực cao nhất là bao nhiêu?”
Lam Phong nói: “Nô tài thực lực thấp kém, cao nhất chỉ có thể vào khu cấp năm, thâm nhập vào sâu hơn thì không tài nào chịu được.”
“Ồ? Dựa vào thực lực Hóa Hải Cảnh như ngươi mà chỉ có thể vào đến khu cấp năm, xem ra cương phong của Cuồng Phong giới là thật sự kinh khủng! Vậy nơi mà chúng ta đang đứng là khu cấp mấy?”
“Đa số mọi người đều sinh sống trong khu vực cấp ba trở xuống, còn nếu hơn nữa thì người bình thường không thể chịu đựng được, chỉ có những võ giả thực lực cao cường mới chịu nổi, cho nên đất đai trong những khu vực từ cấp ba trở xuống bị tranh đoạt rất kịch liệt, giữa các bộ lạc thường xuyên chém giết lẫn nhau để tranh giành đất đai. Nơi chúng ta đang đứng hiện tại chính là nơi giáp ranh giữa khu vực cấp ba và cấp bốn.”
Diệp Viễn ngạc nhiên nói: “Bộ lạc của ngươi nhìn qua cũng đã có bốn cường giả Hóa Hải Cảnh rồi vậy mà chỉ có thể ở tại nơi xa xôi thế này sao?”
“Bẩm chủ nhân, tộc Lam Thị chúng ta không phải là một bộ tộc bình thường, mà là một nhánh nhỏ của Tật Phong Vệ dưới trướng của Phong Hoàng. Bốn nghìn năm trước, Phong Hoàng dẫn dắt Tật Phong Vệ đang định đích thân tấn công Vô Biên giới thì lại bị Đại Diễn Chân Tông dùng đại trận phong ấn thông đạo hai giới. Cho nên Phong Hoàng phái Lam Thị chúng ta lưu lại đây trấn giữ phong ấn.”
Diệp Viễn bừng tỉnh: “Chẳng trách các ngươi đến nhanh như vậy, thì ra là nguyên nhân này! Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi đến bộ lạc của ngươi, nếu đợi Lam Báo phát hiện ra thì sẽ có phiền toái lớn.”
“Vâng, chủ nhân.”
……
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Lam Báo dẫn theo Lam Hổ trở lại chỗ đường hầm.
Hai người bọn họ đi vòng quanh tầng hai một vòng, đến ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, trong lòng không khỏi sinh ra một chút dự cảm không hay.
“Các ngươi có nhìn thấy Lam Phong hay không?” Lam Báo quay lại hỏi thủ vệ.
Tên thủ vệ kia còn tưởng Lam Báo quay lại không có chuyện gì, lúc này vừa nghe mới biết là vì Lam Phong, vội vàng nói: “Bẩm đại nhân, khoảng nửa canh giờ trước Lam Phong đại nhân đã trở lại Cuồng Phong giới rồi.”
Trong lòng Lam Báo cả kinh, hỏi nói: “Hả? Hắn quay lại thế nào?”
Thủ vệ kia cũng hoài nghi một hồi, theo lý mà nói đại nhân Lam Phong và đại nhân Lam Báo phải chạm mặt nhau mới đúng, lẽ nào là đi đường khác?”
Thủ vệ cảm thấy có gì đó không đúng lắm cho nên bẩm báo lại đầu đuôi chuyện Lam Phong đi qua thông đạo với Lam Báo một lần.
Lam Báo nghe xong sắc mặt đại biến, một chưởng đánh bay tên thủ vệ ra xa, phẫn nộ nói: “Tên ngu ngốc nhà ngươi! Khi tên tiểu tử đó còn là Linh Dịch Cảnh, bốn người chúng ta liên thủ cũng không thể bắt được hắn! Bây giờ hắn đã đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh rồi, một mình Lam Phong có thể bắt sống hắn sao?”
Lam Báo cũng không ra tay tàn nhẫn nên tên thủ vệ vẫn còn mạng ở một bên vừa hộc máu vừa cầu xin nói: “Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội.”
“Hừ, trở về ta tìm ngươi tính sổ! Lam Hổ, chúng ta đuổi theo.”
Nói xong, Lam Báo tiến vào Cuồng Phong giới trước, Lam Hổ theo sau.
Một đám thủ vệ im lặng như hến không ai dám lên tiếng.
Bọn chúng không hiểu, rõ ràng Lam Phong đại nhân áp giải tên tiểu tử Vô Biên giới kia mà, có thể có vấn đề gì chứ?
……
Cuồng Phong giới, trên đường đi đến bộ tộc Lam Thị, Lam Báo trầm giọng nói: “Lam Hổ, ngươi thấy sao? Ngươi thấy…có khả năng Lam Phong làm phản không?”
Lam Hổ lắc đầu nói: “Từ nhỏ Lam Phong đã lớn lên cùng ta, ta hiểu tính cách của hắn nhất. Sự trung thành với bộ tộc của hắn có lẽ chúng ta cũng không sánh được! Hơn nữa… hắn cũng không có lý do gì để làm phản!”
“Nhưng… sao hắn lại giúp tên tiểu tử đó vào Cuồng Phong giới? Chẳng lẽ… hắn thật sự đã đánh bại tên tiểu tử đó?” Lam Báo càng ngày càng nghi ngờ.
Hiểu biết của hắn đối với Diệp Viễn vỏn vẹn chỉ dừng lại trên mấy con kiếm khôi. Về sức chiến đấu của hắn lại không có một chút hiểu biết nào.
Nhưng mặc dù tên tiểu tử đó đã đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh, cho dù Diệp Viễn sử dụng kiếm khôi thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy tóm được Lam Phong chứ?
Lam Báo và Lam Hổ vốn không hề nghĩ đến Nô Ấn, vì theo cách bọn chúng nhìn nhận thì đó là chuyện không thể nào xảy ra.
“Nói nhiều vô dụng, đợi chúng ta trở về bộ tộc thì sẽ biết ngay là đã xảy ra chuyện gì.” Lam Hổ nói.
Lam Báo gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
……
Nơi ở của bộ tộc Lam Thị là vùng giáp ranh giữa khu vực cương phong cấp ba và cấp bốn, môi trường sống vô cùng ác liệt.
Nơi đây tràn ngập cát vàng, cuồng phong lạnh thấu xương, những người có thực lực hơi yếu sẽ lập tức bị cương phong gây sát thương.
Bên ngoài bộ lạc không xa, xuất hiện hai bóng người chính là Diệp Viễn và Lam Phong.
“Theo như lời ngươi nói vừa rồi, phỏng chừng bọn Lam Báo chỉ hơn nửa canh giờ nữa sẽ trở về, ngươi chỉ có nửa canh giờ nữa đưa bọn họ ra khỏi đây! Linh khí không gian này ngươi hãy đem theo trên người, chỉ cần có cơ hội hãy chiếu theo khẩu quyết ta dạy thu bọn họ vào trong đó, ta ở bên ngoài tiếp ứng ngươi!” Diệp Viễn phân phó cho Lam Phong.
“Vâng, Chủ nhân!” Lam Phong đáp ứng một tiếng rồi liền đi vào.
Lam Phong đã trở thành nô lệ của Diệp Viễn, tất cả hành động đều hành sự theo ý của hắn.
Cho nên hắn không lo lắng chút nào khi giao Linh khí không gian cho Lam Phong.
Thân phận hiện tại của Lam Phong vẫn chưa bị nghi ngờ, chỉ cần bịa ra một lý do trở về bộ tộc rồi dẫn bọn Mai Trăn ra ngoài là được.
Lợi dùng khoảng thời gian chênh lệch này, Diệp Viễn có thể mã hồi thương, đến khi đám người Lam Báo tiến về đây thì bọn hắn quay ngược trở về chỗ thông đạo hai giới.
Tuy rằng nơi đó có một lượng lớn võ giả Ngưng Tinh Cảnh đóng giữ, nhưng dựa vào thực lực của hắn cộng thêm Lam Phong và các sư huynh đệ, cùng nhau đột phá vòng vây cũng không thành vấn đề.
Những điều này đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Mà quan trọng nhất lúc này chính là Lam Phong có thể thành công đưa các đệ tử U Vân Tông ra ngoài hay không.
Ước chường chưa tới nửa canh giờ sau, thân hình Lam Phong xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Viễn…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất