Chương 350: Lại ngộ ra chân ý.
Lam Báo như điên như dại lao điên cuồng, muốn tìm được bóng dáng của Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn giống như bốc hơi khỏi nhân gian, vô luận hắn cảm nhận thế nào bốn phía vẫn không một bóng người.
“A…! Diệp Viễn, ngươi cút ra đây cho ta!” Lam Báo gầm lên như một con dã thú.
Nhưng vẫn không có người đáp lại hắn, cả thế giới phảng phất như chỉ còn lại một mình hắn vậy.
Lam Báo tuyệt vọng rồi.
Hắn nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc Diệp Viễn biến mất thế nào.
Vừa rồi rõ ràng hắn vẫn cảm nhận được khí tức của Diệp Viễn. Vì sao đùng một cái lại biến mất không thấy tăm hơi?
“Hử?”
Dư quang Lam Báo vừa quét qua một cái dường như phát hiện ra điều gì.
Bước lại gần xem, thì nhìn thấy vết máu loang lổ trên đất.
“Ha ha… thì ra là không tự lượng sức mình bị cương phong thổi bay rồi! Thật là dọa ông đây giật cả mình! Có điều… cho dù bị cương phong phân thành muôn mảnh, ta cũng phải nhìn thấy xác của ngươi!”
Vết máu chưa khô trên đất hiển nhiên là vừa mới rơi xuống. Nơi này chỉ có hai người Lam Báo và Diệp Viễn, vết máu này ngoại trừ của Diệp Viễn ra thì còn có thể là của ai?
Nhìn thấy vệt máu này cuối cùng Lam Báo cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sự việc xoay chuyển quá nhanh khiến cường giả Hóa Hải Cảnh như Lam Báo cũng cảm thấy khó mà thích ứng nổi.
Vừa rồi còn như rơi vào địa ngục chốc lát đã bay lên thiên đàng.
Tìm vòng quanh bốn phía, cuối cùng Lam Báo cũng tìm được một chỗ vết máu nữa khiến hắn không khỏi hết sức vui mừng, hắn bắt đầu đuổi theo phương hướng của vệt máu.
…
Những vết máu đó đúng thật là của Diệp Viễn lưu lại, mọi chỗ trên người hắn đều bị phong nhận sắc bén để lại vết thương.
Trên cánh tay, trên đùi, trên ngực, trên lưng, thậm chí trên mặt đều tràn ngập vết máu, tất cả đều là vết thương do phong nhận tạo thành.
Y phục trên người của Diệp Viễn đã bị máu tươi thấm đẫm, nhìn qua vô cùng kinh khủng!
Mà Diệp Viễn lại không có phản ứng gì, như thể đã bị đau đến không còn cảm giác.
Lúc này, Diệp Viễn không chạy trên đất nữa mà là bị cuồng phong cuốn lên giữa trời.
Thân thể Diệp Viễn bay xa theo cuồng phong giống như một tờ giấy, dường như hắn đã mất đi quyền khống chế đối với cơ thể chỉ có thể mặc theo gió táp bay đi.
Nhưng cẩn thận quan sát, thân thể Diệp Viễn lại giống như đang lắc lư có tiết tấu.
Tuy biên độ vô cùng nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể bỏ qua không tính nhưng đúng là hắn đang cử động.
Nếu Lam Báo ở đây hắn nhất định sẽ giật nảy cả mình!
Vì lúc này Diệp Viễn đã triệt bỏ nguyên lực hộ thân, hắn hoàn toàn không có phòng ngự. Triệt bỏ nguyên lực hộ thân ở trong khu vực cương phong cấp năm chẳng khác gì so với tự sát cả.
Phong nhận ở khắp mọi nơi, từng giây từng phút đều có thể đem võ giả cắt thành thịt vụn.
Cho dù là võ giả Cuồng Phong giới mỗi ngày đều sống trong cương phong đi nữa cũng không ai dám làm như vậy.
Nhưng Diệp Viễn không chỉ dám làm mà còn ngoan cường chống đỡ đến bây giờ. Tuy vết thương trên thân hắn nhìn rất kinh người nhưng không nghi ngờ gì nữa, hắn vẫn đang sống!
…
Lam Báo một đường đuổi theo vết máu, niềm vui vốn có bỗng biến thành nghi hoặc, tiếp đó biến thành một dự cảm không lành!
Càng xâm nhập, cảm giác bất an càng thêm nồng đậm.
Hiển nhiên, Diệp Viễn vẫn chưa chết!
Nếu Diệp Viễn thật sự mất đi sức kháng cự thì rất nhanh sẽ bị cuồng phong giống như thực chất hóa chém thành trăm mảnh.
Nhưng vết máu loang loang lổ lổ trên đất nhìn ra thì lại chỉ giống như những vết thương nhỏ mà thôi.
Với lại một đường hắn đuổi tới đây, lại phát hiện vết máu trên đất lại càng ngày càng ít!
Lúc mới đầu vết máu trên đất to như hai lòng bàn tay, sau đó dần dần biến thành một lòng bàn tay, rồi sau đó nữa chỉ to bằng quả trứng gà.
Điều này nói lên cái gì?
Nói lên rằng vết thương của Diệp Viễn đang khép miệng.
Lam Báo hít sâu một hơi, cưỡng ép nguyên lực tăng tốc đuổi theo!
Trái lại hắn muốn xem xem, Diệp Viễn rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì.
Sau khi tiến vào khu vực cương phong cấp năm hồi lâu, cuối cùng Lam Báo cũng thấy Diệp Viễn đang bồng bềnh ở giữa không trung.
Lúc Diệp Viễn xuất hiện trước tầm mắt của Lam Báo thật sự không thể dùng từ ngữ gì để hình dung sự chấn động của hắn.
Vết máu trên người Diệp Viễn đều đã khô cạn, nhưng lại có một cảm giác khốc liệt phả vào mặt.
Chỉ là nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Diệp Viễn lại không khiến Lam Báo cao hứng nổi.
Bởi vì đó không phải là mấu chốt.
Mấu chốt là, Diệp Viễn lại có thể lĩnh ngộ được phong ý cảnh ở khu vực cương phong cấp năm.
Lĩnh ngộ phong ý cảnh vốn chẳng có gì đáng nói, có thể nói võ giả của Cuồng Phong giới từ khi sinh ra đã thời thời khắc khắc cảm ngộ phong ý cảnh.
Nhưng từ trước đến này không hề có ai lại dùng phương thức điên cuồng như vậy đi cảm ngộ ý cảnh hết!
Triệt tiêu nguyên lực hộ thể khiến bản thân mình hoàn toàn trần trụi trong cương phong, phương thức tu luyện tìm chết như thế không ai dám thử!
Đừng nói là khu vực cương phong cấp năm, cho dù là cấp bốn, thậm chí là cấp ba cũng không ai làm như vậy!
Thế mà Diệp Viễn, lại làm như thế!
Đây đúng là một chuyện không thể lý giải được!
Không có nguyên lực hộ thể, Diệp Viễn sao có thể tránh thoát qua vô số phong nhận dày đặc như vậy?
Đợi đến khi Lam Báo nhìn rõ động tác của Diệp Viễn, đồng tử của hắn co rút một trận.
Thân thể Diệp Viễn đang lay động với một biên độ cực nhỏ, mà mỗi lần hắn lay động đều có thể tránh né phong nhận một cách khéo léo.
Với nhãn lực của Lam Báo, vậy mà không thể nhìn rõ rốt cục Diệp Viễn đã làm thế nào để tránh né.
Nhưng không còn nghi ngờ chút nào, trong mắt hắn phong nhận không chỗ nào không có, chỉ có thể dùng nguyên lực hộ thể để chống cự, Diệp Viễn lại có thể né tránh cực kỳ xảo diệu.
Những phong nhận ấy lại không thể khiến Diệp Viễn bị thương.
“Xuy!”
Một đạo phong nhận cắt trúng lên người của Diệp Viễn, hắn đau đớn cau mày, mấy giọt máu tươi nương theo thân thể hắn chảy xuống.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lam Báo “lộp bộp” một chút.
Vừa nãy rõ ràng hắn nhìn thấy, lúc đạo phong nhận ấy đến trước mặt Diệp Viễn, Diệp Viễn đã không thể né tránh rồi.
Nhưng kết quả cuối cùng lại chỉ là… chỉ là cánh tay của Diệp Viễn lưu lại một vết thương cực nhỏ.
Mà chỉ trong chớp mắt đó, cũng có đủ mấy trăm đạo phong nhận quét đến Diệp Viễn nhưng cuối cùng chỉ có một đạo để lại một vết thương nhỏ trên người Diệp Viễn mà thôi.
“Không được, không thể để hắn tiếp tục lĩnh ngộ! Nhân cơ hội này phải giết chết hắn!”
Lam Báo có dự cảm không hay, hắn quyết định động thủ!
Giây sau đó, Lam Báo bạo phát khí thế của cường giả Hóa Hải Cảnh, chỉ thấy thân thể hắn hóa thành một tàn ảnh, cuốn về phía Diệp Viễn đang ở giữa không trung.
“Kinh Đào Hải Lãng! Diệp Viễn, đi chết đi!”
Một quyền cực kỳ bạo liệt, mạnh đến nghẹt thở.
Diệp Viễn ở giữa không trung dường như vẫn đang chìm đắm trong thế giới cảm ngộ phong ý cảnh, tựa hồ không hề hay biết về công kích của Lam Báo.
Lực bạo phát của Lam Báo cực mạnh, tốc độ cũng nhanh vô cùng, thân hình hắn chớp mắt đã lướt qua mười mấy trượng đến trước mặt Diệp Viễn.
Nguyên lực ba động cường đại, đập tan toàn bộ phong nhận như thực chất hóa kia ra hình thành một khoảng chân không.
Có thể tưởng tượng được một quyền của Lam Báo mạnh đến mức nào.
Chính vào lúc này, Diệp Viễn vẫn đang nhắm mắt bỗng mở trừng mắt, nhìn về Lam Báo, khóe miệng lộ ra nụ cười chế giễu.
Trong lòng Lam Báo cả kinh, nhất thời cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, thân hình của Diệp Viễn liền biến mất không thấy đâu.
“Ngươi đến đúng lúc lắm, có thể để ta thử nghiệm một chút chân ý lưu động của phong ý cảnh vừa lĩnh ngộ được!” Thanh âm của Diệp Viễn phảng phất như truyền đến từ Cửu U địa ngục.