Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 355: Ngươi chết rồi cũng không theo hắn được.

Chương 355: Ngươi chết rồi cũng không theo hắn được.
“Chúc Sơn trưởng lão, Cơ công tử là ân nhân cứu mạng của Lê Hồng, ta không thể để ngài dẫn hắn đi được!” Lê Hồng nghiêm mặt nói.
Lời của Lê Hồng vừa dứt, bốn người Lê Yên cũng chầm chầm dịch bước đứng cản trước mặt Diệp Viễn.
Thấy cảnh này, Diệp Viễn bỗng cảm thấy bất ngờ.
Vốn hắn cứu Lê Hồng và những người khác chỉ là thuận tay mà làm. Lê Hồng đồng ý dẫn hắn đến dùng nhờ truyền tống trận, đôi bên cũng coi như là đổi chác công bằng.
Diệp Viễn và bộ lạc Đằng Vân không hề có dây mơ rễ má, tự nhiên không muốn dính líu đến chuyện của bọn họ. Hơn nữa hắn cũng đang vội nên lười quan tâm đến chuyện này.
Hắn vốn định cho lão Chúc Sơn này một bài học rồi rời khỏi bộ lạc Đằng Vân, nhưng không ngờ là đám người Lê Hồng lại nghĩa khí như thế.
Nếu đã như vậy, hắn không thể không lo chuyện bao đồng.
Thấy cử động của Lê Hồng, Chúc Sơn không những không tức giận mà còn vui mừng, nhưng trên mặt lại giận dữ không thôi, nói: “Lê Hồng, ngươi quyết tâm muốn tạo phản đúng không?”
“Sao Chúc Sơn trưởng lão có thể nói vậy? Lê Hồng ta sinh ra là người của bộ lạc Đằng Vân, chết cũng là ma của bộ lạc Đằng Vân! Có điều để ta tận mắt chứng kiến ân nhân cứu mạng của mình rơi vào cảnh ngục tù, ta không làm được!” Lê Hồng nói rất thỏa đáng đúng mực.
“Được! Nếu đã như vậy thì đừng trách ta! Các ngươi được lắm, Lê Hồng cấu kết ngoại nhân, hại chết thiếu tộc trưởng, ta lấy danh nghĩa là trưởng lão, lệnh cho các ngươi chém chết năm người bọn chúng.” Chúc Sơn trầm giọng nói.
Sắc mặt Lê Hồng tái nhợt, định mở miệng muốn biện bạch, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì, trái lại lại xoay người cười khổ nói với Diệp Viễn: “Cơ công tử, thật sự xin lỗi, không ngờ lại hại các người chịu oan uổng! Năm người bọn ta chết không có gì đáng tiếc, vẫn xin Cơ Phong đại nhân mau đưa Cơ công tử rời khỏi nơi này!”
Diệp Viễn cười nói: “Các ngươi điều là một lũ ngốc, người ta lợi dụng lòng trung thành của các ngươi để thanh trừ dị nghị đấy, các ngươi còn ngu ngốc đưa đầu đến tận cửa cho người ta giết.”
Lê Hồng sững người, nghi hoặc nói: “Cơ công tử nói vậy là có ý gì?”
Diệp Viễn phất phất tay nhưng không nói rõ mà lại nói: “Trước tiên ngươi đừng để ý lời ta nói có ý gì, dẫn ta đi gặp vị thiếu tộc trưởng kia đã."
Không phải Diệp Viễn không dám nói mà là hiện tại có một vài chuyện hắn không tiện nhiều lời.
Chuyện của một bộ lạc, một người ngoài như hắn nếu nói nhiều không tránh khỏi bị ghen ghét, bị cho là gây xích mích ly gián, dễ bị người khác hoài nghi.
Lại thêm Chúc Sơn cắn chặt không nhả cho là hắn và Lê Hồng cấu kết hại chết thiếu tộc trưởng, cái này lại chẳng nói nổi rồi.
“Nhưng thiếu tộc trưởng ngài ấy đã…” Thần sắc Lê Hồng buồn bã.
Diệp Viễn vỗ vỗ vai Lê Hồng, cười nói: “Xem xong lại nói! Các ngươi và thiếu tộc trưởng tình như tay chân, cũng không thể đến cả nhìn mặt lần cuối cũng không nhìn chứ?”
Bị Diệp Viễn vỗ một cái, cuối cùng Lê Hồng cũng cố lấy dũng khí, cương quyết gật gật đầu.
Cho dù bị tộc trưởng đại nhân một chưởng đánh chết, ta cũng phải dập đầu một cái với thiếu tộc trưởng.” Lê Hồng nói.
Dứt lời, hắn lại xoay người nói với Chúc Sơn: “Chúc Sơn trưởng lão, xin hãy để ta dập đầu nhận tội với thiếu tộc trưởng, ta sẽ tự sát tạ tội trước mặt ngài ấy!”
Diệp Viễn hơi ngẩn người nhưng lại không nói gì. Có hắn ra tay, Lê Hồng muốn tự sát cũng không chắc có cơ hội!
“Tự sát tạ tội? Mang theo hai ngoại nhân? Không phải ngươi muốn đại náo linh đường đấy chứ! Còn ngây ra đó làm gì, động thủ.” Chúc Sơn quát.
“Dừng tay!” Mấy người đang muốn động thủ, một tiếng gào to truyền tới.
Lê Hồng nhìn thấy người đến, trên mặt không nhịn được lộ ra thần sắc vui mừng: “Lê Mẫn trưởng lão!”
Lê Mẫn hơi gật đầu, nói với Chúc Sơn: “Tộc trưởng để bọn họ vào nói rõ nguyên do, nếu thật sự có ý trì hoãn lại trừng phạt sau cũng không muộn.”
Nói xong, Lê Mẫn cứ thế quay người đi vào.
Lê Hồng nghe vậy vui mừng, có lệnh của tộc trưởng, tin rằng Chúc Sơn không dám nhiều lời nữa.
Sắc mặt Chúc Sơn tái xanh nhìn Lê Mẫn, hiển nhiên không ngờ tộc trưởng đã biết chuyện phát sinh ngoài cửa.

Một đoàn người tiến vào nội đường, giữa nội đường bày một cỗ linh cữu, trong đó chắc chắn là thiếu tộc trưởng rồi.
Lê Hồng và những người khác vừa nhìn thấy linh cữu của thiếu tộc trưởng lập tức thất thanh khóc lên, quỳ xuống trước quan tài.
“Thiếu tộc trưởng, đều là Lê Hồng vô dụng, hại chết người!” Một nam nhân cao lớn như Lê Hồng lại khóc đến sướt mướt.
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này, cũng biết tình huynh đệ sâu đậm của Lê Hồng và vị thiếu tộc trưởng này.
Lúc này Chúc Sơn cũng đi vào theo, nhìn thấy vậy lại cười lạnh nói: “Lê Hồng, đừng diễn kịch nữa! Chỉ sợ bệnh của thiếu tộc trưởng chính là do ngươi ra tay đi.”
“Chúc Sơn, ngươi đừng có nói xằng bậy, tộc trưởng đại nhân tự khắc có phán đoán.” Lê Mẫn cau mày nói.
Chúc Sơn còn đang định nói tiếp, một vị lão giả nhàn nhạt mở miệng nói: “Tiểu Hồng à, ngươi lại đây.”
Vị lão giả này rõ ràng là một cường giả Hóa Hải tầng chín, chỉ là sắc mặt lão vô cùng tiều tụy, âm u.
Thanh âm không lớn, nhưng thân thể Lê Hồng lại bỗng hơi run, cũng ngừng tiếng khóc.
“Tộc trưởng đại nhân, Tiểu Hồng…có tội! Tiểu Hồng đến muộn!” Lê Hồng “phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào dâng ra Tử Huyễn Huyết Sâm, nói.
Tộc trưởng hơi than thở, cũng không nhận lấy Tử Huyễn Huyết Sâm, mà là nói: “Tiểu Hồng, ta nhìn ngươi và Tiểu Dương lớn lên từ nhỏ, cảm tình của các ngươi ta biết. Chỉ là lần này… Ài… Nói cho ta nghe quá trình lấy được Tử Huyễn Huyết Sâm đi.”
Lê Hồng gật gật đầu, nói hết chi tiết quá trình lấy được Tử Huyễn Huyết Sâm nói với lão giả, bao gồm cả chuyện Diệp Viễn cứu bọn họ.
Lúc Lê Hồng nói chuyện, lão tộc trưởng hơi ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Viễn, nhưng cũng không nói gì.
“Nói như thế, các ngươi một khắc cũng không trì hoãn?”
“Tộc trưởng, con và Lê Dương tình như thủ túc. Hắn bệnh nặng sắp chết, sao con dám trì hoãn khắc nào chứ? Chỉ có điều không ngờ… cuối cùng vẫn chậm một bước!” Mặt Lê Hồng tràn đầy tự trách.
Lúc này, một lão giả khác hừ lạnh nói: “Lê Hồng! Ngươi chậm một bước này, thật khéo! Đêm qua Tiểu Dương vừa tạ thế, hôm nay ngươi lại dẫn theo ngoại nhân đến bộ lạc!”
Lê Hồng nghe vậy cau mày, đang định nói, lại nghe tộc trưởng than thở một hơi: “Tiểu Hồng à, hôm qua sau khi Tiểu Dương đoạn khí, hội trưởng lão đã làm ra một quyết đinh…”
Lời phía sau, tộc trưởng không nói, nhưng những người ở hiện trường đều biết tiếp sau hắn muốn nói cái gì.
Hiển nhiên, hội trưởng lão đã định, tất cả tội danh hại chết Lê Dương đều đổ lên đầu Lê Hồng.
Lê Hồng hít sâu một hơi, đứng thẳng người, bước chậm đến trước quan tài của Lê Dương, chậm rãi nói: “Lê Dương, từ nhỏ chúng ta đã luyện kiếm cùng nhau, lén trộm đan dược của tộc trưởng đại nhân cùng nhau, còn đánh nhau, không ngờ hôm nay ngươi lại đi trước một bước! Là huynh đệ sai, không kịp mang Tử Huyễn Huyết Sâm trở về! Nhưng, ta tuyệt đối không phản bội ngươi, trời cao chứng giám! Lê Dương, ta đây nguyện theo người!”
Nói xong, Lê Hồng vận chuyển nguyên lực, một trưởng vỗ lên đỉnh đầu của mình!
Chúc Sơn và Chúc Thiên nhìn thấy cảnh này, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh đắc ý.
Mà sau đó đúng vào lúc chưởng tay của Lê Hồng sắp chạm vào đỉnh đầu của chính hắn, một bóng người quỷ mị xuất hiện sát bên cạnh hắn.
“Phách!”
Tay của Lê Hồng bị đánh bật ra.
“Cơ công tử! Sao ngươi lại cản ta?” Lê Hồng kinh ngạc nói.
Diệp Viễn hơi mỉm cười trả lời: “Ngươi chết đi rồi cũng không đi theo hắn được đâu."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất