Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 354: Phiền phức tới cửa.

Chương 354: Phiền phức tới cửa.
Đi đến khu vực cương phong cấp ba, rõ ràng cương phong đã nhỏ hơn nhiều.
Võ giả nhân loại sinh sống trong khu vực này, đa số là tồn tại theo hình thức bộ lạc.
Diệp Viễn ngồi trên một chiếc Linh khí phi hành cỡ nhỏ, hai ngày sau cuối cùng cũng đến được bộ lạc Đằng Vân.
Trên cả quãng đường, Diệp Viễn đã nói gần nói xa thăm dò ra khoảng cách giữa bộ lạc Đằng Vân và bộ lạc Lam Thị đã rất xa, căn bản bọn hắn không thể quét đến được, mới an tâm thả lỏng.
“Cơ công tử, trước mặt là bộ lạc Đằng Vân chúng ta rồi.” Lê Hồng chỉ về một chỗ không xa nói.
Bộ tộc Lam Thị đã biết thân phận của Diệp Viễn, Diệp Viễn chắc chắn sẽ không dùng tên thật để hành tẩu, thế nên nói cho Lê Hồng một cái tên giả.
Đương nhiên, cũng không thể xem là giả, vì cái tên Cơ Thanh này cũng coi như là tên thật của Diệp Viễn.
Hẳn nhiên Diệp Viễn cũng nhìn thấy bộ lạc Đằng Vân, vì bộ lạc này lớn hơn rất nhiều so với bộ lạc Lam Thị, nhìn vào trái lại giống như một thành trấn nhỏ của Vô Biên Giới.
Vừa bước vào bộ lạc, một khí tức khá nguyên thủy ập vào mặt. Diệp Viễn không thể không thừa nhận, điều kiện sinh tồn của Cuồng Phong giới đúng là quá gian khổ.
Lê Hồng và những người khác mang theo Diệp Viễn trực tiếp đi về phía phủ đệ của tộc trưởng, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Lê Hồng cùng những người khác sững lại, một cảm giác không hay dâng lên trong lòng.
Liếc mắt nhìn qua, trên phủ đệ treo lụa trắng khắp nơi, giống như trong nhà đang có tang sự.
Nước mắt của Lê Yên đã không kiềm được rơi xuống: “Hu hu… chẳng lẽ thiếu tộc trưởng…”
“Câm miệng! Thiếu tộc trưởng tương lai sắp bước vào Hồn Hải Cảnh, thừa kế chức vị tộc trưởng, sao có thể chết?” Lê Hồng cắn răng nói.
Thật ra bản thân hắn cũng biết, lúc này làm tang sự, mười phần thì có chín phần là thiếu tộc trưởng có chuyện rồi, chỉ là miệng hắn vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
Chính vào lúc này, trong phủ đệ bỗng có bảy tám người đi ra, trên người mặc trang phục túc trực bên linh cữu.
Lão giả đi đầu tiên nhìn thấy Lê Hồng cùng những người khác thì sắc mặt trầm xuống, nói với những người phía sau: “Người đâu, bắt năm kẻ phản bội này lại cho ta.”
“Vâng!”
Bảy tám người sau lưng hắn lập tức đáp lời tiến lên phía trước bắt năm người Lê Hồng lại.
Sắc mặt Lê Hồng biến đổi, tức giận nói: “Chúc Sơn trưởng lão, năm người chúng ta trung thành tuyệt đối với bộ lạc, biến thành kẻ phản bội từ lúc nào chứ?”
Chúc Sơn cười lạnh nói: “Trung thành tuyệt đối sao? Hừ! Ta thấy ngươi bụng dạ khó lường! Thiếu tộc trưởng bệnh tình nguy kịch, phân phó các ngươi chia nhau đi tìm kiếm dược liệu, kết quả ba nhóm khác đã trở về đúng hạn chỉ có các ngươi vẫn chậm chạp không trở về, hại thiếu tộc trưởng buông tay nhân thế! Lê Hồng, ngươi còn dám nói ngươi không phải phản nghịch?”
“Cái gì! Thật sự là thiếu tộc trưởng sao? Không thể nào, không thể nào…" Lê Hồng lẩm bẩm nói.
Tin tức từ miệng Chúc Sơn xác nhận, thiếu tộc trưởng đã qua đời khiến Lê Hồng càng chịu đả kích gấp bội.
“Hừ! Cái gì không thể nào! Trước khi năm người các ngươi xuất phát, Đạo Nguyên đại sư đã từng căn dặn các ngươi nhiều lần, bảo các ngươi nhất định phải tìm được Tử Huyễn Huyết Sâm trở về trong vòng hai ngày, nhưng các ngươi lại trì hoãn đến hai ngày nữa! Tử Huyễn Huyết Sâm là vị linh dược quan trọng nhất, không có nó, làm sao Đạo Nguyên đại sư có thể cứu chữa cho thiếu tộc trưởng, kết quả đêm qua ngài ấy…”
Nói đến đây, Chúc Sơn cũng hai hàng nước mắt, hiển nhiên cảm thấy rất đau lòng vì thiếu tộc trưởng qua đời.
Một vị lão nhân đau đớn cõi lòng như vậy, những người khác càng không cần phải nói nữa, đám người Lê Hồng sớm đã mặt đầy nước mắt.
Diệp Viễn vẫn đứng một bên nhìn chằm chằm, không hề chen mồm.
Ngay từ đầu lời thoái thác của Chúc Sơn không hề có chỗ sơ hở nào, đến ngay cả Diệp Viễn cũng bị lừa.
Linh dược cứu mạng chưa đến, Chúc Sơn trong lúc tức giận kêu bắt năm người Lê Hồng, đây cũng là chuyện thường tình.
Dù sao đối với bộ lạc Đằng Vân mà nói, thiếu tộc trưởng chính là tương lai, chính là hy vọng.
Nhưng chính vào lúc Chúc Sơn lệ nóng doanh tròng, một người trẻ tuổi sau lưng hắn đã bán đứng hắn.
Những người khác thì vẫn tốt, nhưng thần sắc hưng phấn và kích động trên mặt người trẻ tuối ấy không thể che giấu nổi. Vì thế, hắn cúi đầu xuống sợ bị người khác phát hiện.
Nhưng Diệp Viễn cũng không nói nhiều, dẫu sao đó cũng là chuyện nhà người ta, một người ngoài như hắn không tiện lo chuyện bao đồng. Nhưng trong lòng Diệp Viễn, đã lưu lại một chút tâm tư.
Dẫu sao mục đích của hắn vẫn là mượn nhờ truyền tống trận.
Lê Hồng, Lê Yên và những người khác bị tin tức này đả kích, thần sắc sớm đã có chút hoảng hốt.
“Chúng ta có tội, chúng ta thật sự có tội! Đều do chúng ta không tốt, không mang Tử Huyễn Huyết Sâm trở về đúng hạn! Nhưng mà… Chúc Sơn trưởng lão, có thể cho chúng ta nhìn mặt thiếu tộc trưởng lần cuối hay không?” Tâm tình Lê Hồng kích động nói.
Chúc Sơn lại hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Thiếu tộc trưởng là tương lai của bộ lạc Đằng Vân ta, các ngươi phạm vào tội đại nghịch như vậy, còn có mặt mũi đến nhìn? Các ngươi không sợ tiết độc cho ngài, khiến ngài chết cũng không được yên ổn sao?”
Lời Chúc Sơn nói từng câu từng chữ như cứa vào tim gan, Lê Hồng bị lão nói vậy, nào còn mặt mũi nhìn thiếu tộc trưởng lần cuối nữa?
Thấy lời mình nói đã có hiệu quả, Chúc Sơn nói với những người đằng sau: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt chúng lại? Hử? Đợi đã! Còn hai người kia là ai nữa?”
Kì thực hắn sớm đã nhìn thấy hai người Diệp Viễn rồi, lúc này mới chĩa mũi nhọn vào bọn họ.
Thế nhưng hắn không để ý đến Diệp Viễn, mà là có chút kiêng dè với một vị Hóa Hải tầng ba về cùng bọn Lê Hồng.
Lời nói của Chúc Sơn khiến Lê Hồng cả kinh trong lòng lúc này mới nhớ ra Diệp Viễn còn ở bên cạnh.
Hại chết thiếu tộc trưởng đã khiến hắn day dứt không thôi, nếu còn liên lụy đến ân nhân cứu mạng, hắn thật sự chết trăm ngàn lần cũng không thể đền tội được.
“Chúc Sơn trưởng lão, năm người chúng ta gặp phải một con Xích Vĩ Hạt sắp tiến cấp ở khu vực cương phong cấp bốn, may mắn có Cơ công tử cứu giúp, mong Chúc Sơn trưởng lão đừng làm khó hắn.” Lê Hồng vội vàng giải thích nói.
Sắc mặt Chúc Sơn biến sắc, trầm giọng nói: “Các ngươi biết rõ bộ lạc lúc này đang nhiều sự rối ren, vậy mà còn dám mang người ngoài vào. Ta thấy các ngươi vô cùng đáng nghi! Không phải các ngươi cố tình cấu kết ngoại nhân hại chết thiếu tộc trưởng đấy chứ?”
“Sao Chúc Sơn trưởng lão lại nói như vậy? Năm người chúng ta trung thành tuyệt đối với thiếu tộc trưởng, điểm này tộc trưởng có thể làm chứng mà! Chúng ta và Cơ công tử thật sự chỉ là gặp ngẫu nhiên, hy vọng Chúc trưởng lão tha cho họ rời đi!” Lê Hồng kinh hoảng nói.
“Hừ! Bệnh tình của thiếu tộc trưởng vô cùng kỳ lạ, đến giờ vẫn không rõ nguyên nhân. Đêm qua thiếu tộc trưởng vừa tạ thế, hôm nay các ngươi lại đem người ngoài vào bộ lạc, thật sự quá đáng nghi! Theo ta thấy, hai người này nên lưu lại, sau này tra xét rõ ràng. Nếu không liên quan đến cái chết của thiếu tộc trưởng, tự khắc sẽ thả bọn họ đi!”
Diệp Viễn cau mày một cái, hắn không tìm chuyện, không ngờ là chuyện lại đến tìm hắn.
Thế là lãnh đạm nói: “Lưu bọn ta lại, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không đã!”
Chúc Sơn cười lạnh: “Ha ha, hiện nguyên hình rồi chứ gì? Nếu trong lòng các ngươi không có quỷ thì sao phải sợ ta tra xét? Xem bộ dạng của ngươi, là muốn chống đối sao? Không phải chỉ là một kẻ Hóa Hải tầng ba thôi à? Chẳng lẽ bộ lạc Đằng Vân chúng ta lại không bỏ ra được mấy tên Hóa Hải Cảnh ư?”
Diệp Viễn đang muốn nói, Lê Hồng lại bỗng nhiên xoay ngang chắn trước mặt Diệp Viễn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất